Đây chính là đốn ngộ.
Cảm giác này rất khó tả, làm Trương Nghi vô cùng rung động, và mừng rỡ.
Mây trắng đã hóa thành hạt mưa.
Mỗi một hạt mưa rơi xuống, đều làm hiện ra rất nhiều đường cong mà lúc trước hắn nhìn không thấy.
Hắn hoàn toàn cảm nhận được chân ý trong những đường cong đó, mừng tới mức giọng cũng rung rung: "Tiểu sư đệ, thật là mưa, không phải mây!"
Thẩm Dịch khó hiểu quay sang nhìn hắn.
Thấy vậy, Trương Nghi mới giật mình nhớ ra, tiểu sư đệ bây giờ là Thẩm Dịch, đâu còn là Đinh Ninh.
Chu Tả Ý sa sầm.
Nhìn bộ dáng của Trương Nghi, hắn không thể tin được, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, mà Trương Nghi lại thực sự lĩnh ngộ được cái gì đó hay sao?
Trương Nghi nhìn Đinh Ninh, thấy Đinh Ninh đã đi tới chỗ Nam Cung Thải Thục.
Ngay lúc ấy, một luồng Thiên Địa Nguyên Khí mỏng, từ trong Tả Ý Tàn Quyển tỏa ra.
Trương Nghi ngơ ngẩn.
Thì ra, hồi nãy lúc mình đốn ngộ, niệm lực đã vô tình tự động chạy dọc theo những đường cong kia.
Nó đã tác động tới khí cơ của bức tranh.
Cảm nhận được ý ẩm ướt bên trong làn khí mỏng đó, hắn như ngừng thở, trong lòng vô cùng kích động, vì nhờ nó, hắn biết hồi nãy mình đã đốn ngộ đúng, hắn đã nhìn ra vũ tuyến chân ý thực sự bên trong những đóa nhìn như mây trắng kia.
Mặt Chu Tả Ý tái nhợt, cả người hoàn toàn cứng ngắc.
Luồng Thiên Địa Nguyên Khí từ Tả Ý Tàn Quyển tuy mỏng, nhưng hết sức rõ ràng, tỏa lên không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-vuong-trieu/1644318/quyen-2-chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.