Mạc Thanh Cung sầm mặt nhìn đống hồ sơ trên bàn, vì đã xem quá lâu, hai mắt hắn đã bị khô, hắn lôi ra một bình thuốc nhỏ, nhỏ mấy giọt vào mắt.
Tuy là năm mới nhưng không được rảnh rỗi, cung nữ Lý Vãn Châu kia đã ở trong cung ngây người hơn mười năm, sinh hoạt vô cùng bình thường, nên bây giờ không tra ra được manh mối gì, nhưng những lời lẽ ác độc cô tuôn ra trong đại điện lại khiến cho người ta phải lạnh người, thánh thượng và Hoàng Hậu có thể cho rằng họ không còn tồn tại, nhưng Thần Đô Giám lại không thể cho rằng họ không tồn tại.
"Đã chết nhiều năm như vậy, đã biến mất nhiều năm như vậy, còn chưa từ bỏ ý định sao, lại còn để cho truyền nhân thò ra làm cái gì?"
Mạc Thanh Cung xoa xoa mắt, lầm bầm.
Lúc nào Thần Đô Giám cũng có việc để làm, Trường Lăng chưa bao giờ an bình, nhưng mạch nước ngầm trong mấy năm nay đã trở nên mãnh liệt chưa từng có.
Dạ Sách Lãnh từ hải ngoại trở về, Triệu Trảm chết, Triệu kiếm lô đại nghịch, Vân Thủy cung đại nghịch liên tiếp xảy ra ở Trường Lăng, Từ Ti Thủ rời bến, Tống Thanh Thư, Nam Cung Thương tử vong, Cửu U Minh Vương Kiếm tái hiện, cung nữ ngấm ngầm hại người. . . mọi việc nhìn như không hề liên quan gì với nhau, nhưng Mạc Thanh Cung hiểu, đó chính là vì Cửu Tử Tằm đã tái hiện.
Người kia đã chết nhiều năm rồi, chỉ là một truyền nhân mơ hồ. . . vậy mà nhiều người đã lại lục tục nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-vuong-trieu/1644304/quyen-2-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.