Tiết Vong Hư không nhịn được lắc đầu, quả nhiên mọi việc xảy ra đúng như Đinh Ninh đã dự liệu, cuối cùng vẫn là ông đi theo sau lưng Đinh Ninh.
Ông không thể giải thích được vì sao Đinh Ninh lại có khả năng quan sát tỉ mỉ và nhìn thấu nhân tâm như vậy, vì khả năng ấy phải là người phải đối nhân xử thế rất nhiều mới có kinh nghiệm đó.
Đinh Ninh hoành kiếm ngang ngực, trong tai là đủ tiếng bàn tán xôn xao.
Ai cũng trào phúng thanh tàn kiếm trong tay hắn.
Qua khóe mắt, hắn nhìn thấy nét mặt Phong Thiên Trạc không hề thay đổi, làm lãnh ý trong lòng hắn trở nên càng đậm. Quả nhiên là sống an nhàn sung sướng quá lâu, ngay cả thanh kiếm này cũng không nhận ra.
Phong Thanh Hàm cũng nhìn thanh tàn kiếm.
Ngay cả Phong Thiên Trạc còn không nhận ra Mạt Hoa kiếm, lúc Ba Sơn Kiếm Tràng đại biến hắn còn chưa sinh ra đời, nên đương nhiên không nhận ra được thanh kiếm này.
Hắn nhìn thấy thanh kiếm trong tay Đinh Ninh vừa bị gãy, lại còn mang vô số vết rạn to nhỏ, thì khóe miệng càng thêm giễu cợt.
Xùy một tiếng vang nhỏ, hắn rút kiếm ra.
Kiếm trong tay hắn dài chừng ba thước, màu trắng tinh, phù tuyến màu đen kéo dài từ chuôi đến tận mũi kiếm.
Giống như một tờ giấy trắng, bị vẽ mực lên.
Đinh Ninh nhíu mày.
Hắn nhận ra thanh kiếm này. . . Đây là Ba Sơn Kiếm Tràng Đan Thanh Kiếm.
Ba Sơn Kiếm Tràng ngày xưa, chỉ người thanh khiết có phẩm tính cao nhất, mới xứng có được thanh kiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-vuong-trieu/1644280/quyen-2-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.