Tiết Vong Hư thấy Phong Thiên Trạc lắc đầu, ông cười nhạt, nghĩ thầm có một số việc, há loại người an phận ở một góc như ngươi, chỉ muốn hưởng thụ quãng đời còn lại sao hiểu nổi.
Phong Thiên Trạc khẽ nhướng mày.
Hắn cầm bức tanh đi tới chỗ khu vực cao nhất trong Hỏa Đức Điện.
Hỏa Đức Điện được xây chỉ để thờ bức tranh này của Hoàng Hậu Điện Hạ, nên chỗ thờ cao nhất còn cao hơn cả những chỗ thờ của những miếu thờ thần.
Nhưng không ai trong huyện Trúc Sơn dị nghị gì.
Vì hoàng hậu cho phép họ thờ tượng thần, ở đây mới có tượng thần, cho phép họ giữ lại truyền thống sinh hoạt của người Trịnh, nên họ mới sống được thế này.
Hoàng Hậu đương nhiên phải cao hơn cả thần thánh.
Chỗ thờ cao nhất kia không hề có thang lầu để đi lên.
Nhưng Phong Thiên Trạc như bước trên những bậc thang vô hình, vững vàng tiếp tục bước lên cao.
Cảnh tượng như vậy, đối với dân chúng bình thường huyện Trúc Sơn, đương nhiên là vô cùng thần kỳ.
Trong mắt họ, Hoàng Hậu đương nhiên cao hơn các thần thánh, còn Phong gia lão gia, thì cao không kém những thần thánh ấy.
"Đệ lục cảnh thượng phẩm, không kém lão già Địch Thanh Mi kia, chỉ còn cách đệ thất cảnh một cánh cửa. Đến lúc này rồi mà hắn vẫn còn chưa từ bỏ ý định, muốn thị uy với ta." Tiết Vong Hư cười nhạt: "Ý hắn muốn nói, giữa hắn và ta chỉ chênh lệch một chút mà thôi, nhưng hắn xuất thân từ Ba Sơn Kiếm Tràng, có Ba Sơn kiếm pháp và Danh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-vuong-trieu/1644279/quyen-2-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.