“Ngươi và tiểu công chúa ở trong rừng hơn nửa đêm, cũng chỉ nói chuyện?” 
Thập Ngũ chỉ vào quầng thâm mắt trên mặt mình: “Cũng chỉ bởi vì cái này, ta phải ngồi ở núi đá đối diện, hông khô cả một đêm?” 
“Ai bảo ngươi không ngủ được.” 
Chiết Trúc kỳ quái liếc nhìn hắn một cái. 
Thập Ngũ xoa xoa mí mắt thấp giọng cười: “Tiểu Thập Thất, ngươi gi·ết người nhiều hơn ta gi·ết, nhưng trên đời này có một số việc lại không hiểu biết bằng ta đâu.” 
Chiết Trúc lười phản ứng hắn, chỉ sửa sang lại áo ngoài thị vệ, treo tấm thẻ bài lên sườn eo, đó là thẻ bài thị vệ Trường Định cung. 
“Ngươi tìm ra nơi Trần Như Kính ẩn thân?” Thập Ngũ thu liễm nụ cười ngã ngớn không đàng hoàng. 
“Ừm." 
Chiết Trúc giấu xong nhuyễn kiếm, không chút để ý nói: “Liên kết vị trí của những cửa hành bánh cùng cửa hàng dầu cây trẩu vào với nhau liền trở nên rất có ý tứ, vừa lúc năm đó sư phụ ta có nói với ta, ông và Trần Như Kính quen biết nhau bởi một ván tàn cờ.” 
Lúc ấy Chiết Trúc tuổi còn nhỏ, tuy hắn từng gặp qua bố cục ván cờ kia, nhưng muốn thông qua mấy thứ vụn vặt Trần Như Kính lưu lại, tới lúc hoàn chỉnh nguyên vẹn bố cục ván cờ cũng như phá giải nó, đích xác cũng phí của hắn một mớ thời gian. 
“Khó trách, “ 
Thập Ngũ mở quạt xếp trong tay ra, hắn nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt, bên môi lại trồi lên một mảnh ý cười, “Cho dù trong 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-ung-minh-nguyet/3722531/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.