Lăng Sương đại chân nhân nửa đêm vào cung, ở dưới Trích Tinh đài đã trông thấy ánh lửa cháy tận trời, Đoàn Vân đạo sĩ phụ trách bảo hộ Trích Tinh đài mặt dính đầy tro bụi, vừa thấy hắn liền khom người run giọng nói: “Đại chân nhân, Trích Tinh đài quá cao, đưa nước lên trên không dễ, cho nên mới ngăn chặn không được hỏa thế, ……”
“Lu Thái Bình đâu? Mấy cái lu Thái Bình đều là bài trí sao!” Lăng Sương đại chân nhân nhíu chặt mi, hiếm khi không kìm nén được lửa giận trong lòng.
“Gần đây khô hạn, nước mưa ít, nước trong lu Thái Bình đều làm……” Đoàn Vân căn bản không dám ngẩng đầu nhìn thẳng mặt Lăng Sương đại chân nhân.
“Nước mưa tuy ít, nhưng cũng không đến mức có thể lấy hết nước trong lu Thái Bình trên Trích Tinh đài đi chứ?”
Bất chợt, một loạt thanh âm tới gần, Lăng Sương đại chân nhân xoay người, ở một mảnh ánh lửa ngộp trời nhìn thấy vị đại điện hạ được thị vệ hoạn quan vây quanh chạy đến.
“Đến tột cùng là bị nắng phơi khô, hay là dùng làm chuyện khác?”
Mộng Thạch đứng yên cạnh Lăng Sương đại chân nhân, nhìn thẳng Đoàn Vân đạo sĩ.
Mặt mày quá mức tương tự đế vương, cùng với khí độ bức người khiến Đoàn Vân đổ đầy mồ hôi, hắn quỳ xuống, lại không dám giấu giếm cho người khác: “Mang nước lên Trích Tinh đài không dễ, có khi... có khi... bọn họ lười nhác, tưới cây quét nước, đều lấy từ lu Thái Bình……”
“Lũ không nên thân, đây là bộ dáng người tu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-ung-minh-nguyet/3720606/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.