Chương trước
Chương sau
“Hôm qua, Minh Nguyệt bị trẫm dọa sợ rồi”

Trong Hàm Chương điện, Thuần Thánh Đế muốn Đức Bảo đọc tấu chương cho mình nghe, nhưng tinh thần hắn có chút trì trệ, xoa ấn huyệt Thái Dương, tầm mắt buông xuống ngự án trước mắt, mơ hồ nhớ lại chút hình ảnh mơ hồ.

“Này....."

Đức Bảo khép tấu chương lại, nhất thời cũng không biết nên nói như thế nào.

“Trẫm biết, nàng vốn đã sợ trẫm”

Thuần Thánh Đế nhấp một ngụm trà hoạn quan kế bên đưa lên, miễn cưỡng xốc lại tinh thần, “Từ lúc trẫm xử tử Tiết Đạm Sương trước mặt nàng, nỗi sợ trẫm trong lòng nàng, đã càng thêm kịch liệt.”

Thuần Thánh Đế nhăn mi lại, than thở: “Trẫm có lòng muốn đền bù, biết nàng thích vẽ sơn thủy, lại chưa từng thấy cảnh vật bên ngoài, cho nên lúc trẫm nam tuần mới muốn đưa nàng đi theo cùng, nào biết vừa ra ngoài, liền để nàng lưu lạc bên ngoài mấy tháng……”

“Bệ hạ, công chúa phúc trạch thâm hậu, bên ngoài cũng may mắn được Mộng Thạch điện hạ chiếu cố.”

Đức Bảo cúi đầu nói.

Thuần Thánh Đế chợt vừa nghe hắn nhắc tới Mộng Thạch, không khỏi nhớ tới tin tức Dung Châu đưa tới, cuốn sổ con tri phủ Dung Châu Kỳ Ngọc Tùng đưa lên, hắn lắc đầu: “Nhiều năm như vậy, hắn bên ngoài cũng chịu đủ khổ, cũng không biết Tố Hiền có trách trẫm hay không.”

Đức Bảo tuy ở cạnh thiên tử chỉ có thời gian mấy năm, nhưng hắn cũng nghe sư phụ đề bạt hắn nói qua, vị Văn Hiếu hoàng hậu năm đó khi bệ hạ còn chưa đăng cơ đã không màng mình đang có thai, xả thân cứu mạng bệ hạ, cho nên mỗi dịp sinh thần hay minh thọ (đám giỗ) của Văn Hiếu hoàng hậu, trong cung sẽ không thiếu chi mạnh tay.

Trái ngược với Lưu Hoàng Hậu qu·a đ·ời mấy năm trước, bệ hạ dường như đã hoàn toàn quên mất nàng.

“Bệ hạ, nếu Văn Hiếu hoàng hậu biết ngài đã đoàn viên cùng Mộng Thạch điện hạ, nàng nhất định sẽ vui mừng.” Đức Bảo khom người nói.

Bất chợt, ngoài điện có một hoạn quan vội vàng tiến vào, khom người nói: “Bệ hạ, Hạ đại nhân tới.”

“Cho hắn tiến vào."

Thuần Thánh Đế thổi hơi nóng trên ly trà, nói.

Hoạn quan kia đáp một tiếng, lui ra ngoài, không lâu sau Hạ Trọng Đình người mặc áo bào thêu hạc đi vào điện, hắn chắp tay quỳ xuống: “Thần Hạ Trọng Đình, bái kiến bệ hạ.”

“Hạ khanh không cần đa lễ.”

Thuần Thánh Đế vẫy vẫy tay.

“Tạ bệ hạ.”

Hạ Trọng Đình đứng lên, ng·ay sau đó liền nói: “Vân Xuyên có tin tức đưa tới.”

Thuần Thánh Đế vừa nghe hai chữ “Vân Xuyên”, đôi mắt lập tức mị mị, tiếp theo cho lui đám người Đức Bảo, trong lúc nhất thời, trong điện chỉ còn lại hắn và Hạ Trọng Đình.

“Thần đã điều tra rõ, Thanh Sương châu Trình thị không nói dối, bảo vật kia đích xác thất lạc,” Hạ Trọng Đình lấy thư trong lòng ngực kính cẩn đưa đến ngự tiền, lại nói: “Trình Mãn kia cũng đã phái người tìm kiếm khắp nơi.”

Trình Mãn, là người cầm quyền hiện giờ của Vân Xuyên.

Hơn hai mươi năm trước, người cầm quyền Vân Xuyên là Trình thị - Linh Diệp, tuy nhiên, Trình Linh Diệp trời sinh tính tình mềm yếu, cũng không có tài cai trị Vân Xuyên, chỉ bởi vì thân phận con vợ cả mới được kế thừa vị trí người cầm quyền Vân Xuyên.

Lúc đó, bên trong có người Trình gia tranh đấu g·ay gắt, bên ngoài lại có ba thế gia khác như hổ rình mồi, tính kế muốn cướp vị trí người cầm quyền Vân Xuyên từ trong tay Trình thị, nhưng sau đó Trình Linh Diệp lại cưới nữ nhi Thẩm thị - một thế gia đứng đầu trong ba thế gia khác đó, nữ nhi Thẩm thị bên cạnh Trình Linh Diệp mấy năm, lấy thủ đoạn lôi đình trợ giúp bình ổn mầm tai hoạ, sau đó lại sinh cho hắn một nữ nhi, danh gọi Trình Mãn.

Theo lý mà nói, thân là nữ tử, Trình Mãn tuyệt không thể kế thừa gia nghiệp Trình thị, thậm chí là toàn bộ quyền bính tại Vân Xuyên, nhưng thế gia Vân Xuyên đặt nặng huyết thống truyền thừa, Trình Linh Diệp và nữ nhi Thẩm thị chỉ có một nữ nhi là nàng, cho nên, mặc dù Trình Mãn thân là nữ nhi, nhưng nhờ vào mẫu thân quạt gió thêm củi, nàng cũng đã trở thành người cầm quyền Vân Xuyên đến hiện tại.

“Nói như thế, Trình gia bọn họ thật sự chưa nói dối trẫm.”

Thuần Thánh Đế nhìn bức thư hắn đưa tới, sắc mặt càng thêm thâm trầm: “Theo lời viết trên thư, đồ vật kia đã thất lạc mười mấy năm trước, trẫm vốn còn tưởng rằng, Trình thị luyến tiếc bảo vật gia truyền kia, mới dám tùy tiện khi quân.”

Cũng bởi vì việc này, mấy năm nay, Thuần Thánh Đế bức Vân Xuyên thực chặt, đó là vì muốn ép Trình thị nhả ra, ngoan ngoãn dâng đồ vật lên.

“Hạ khanh, ngươi hẳn đã biết, đồ vật kia đối với trẫm rốt cuộc có bao nhiêu quan trọng.”

Thuần Thánh Đế giương mắt, ngữ khí không gợn sóng, ý vị lại sâu xa.

“Thần hiểu rõ.”

Hạ Trọng Đình cúi đầu lên tiếng, trong lòng lại càng thêm dày đặc, trên mặt hắn không hiện, ngẩng đầu lại nói: “Khi thần tiến cung, thấy Mộng Thạch điện hạ đã đưa Đại công chúa về, lúc này hẳn là đã đi về hướng Trích Tinh đài.”

“Mấy đạo sĩ ở phủ công chúa như thế nào?”

Nghe Hạ Trọng Đình nói, sắc mặt Thuần Thánh Đế càng hiện không vui.

“Đều đã bị Mộng Thạch điện hạ……” Hạ Trọng Đình nói một nửa, lại nghe ngoài điện truyền đến một trận ồn ào, hắn dứt lời, quay đầu lại.

“Nhị hoàng tử điện hạ, bệ hạ đang nghỉ ngơi, xin ngài chớ có ồn ào!”

Xuyên thấu qua mành, Hạ Trọng Đình mơ hồ nhìn thấy hoạn quan ngoài điện đang ngăn cản một thanh niên cẩm y.

“Phụ hoàng! Xin ngài tha cho Tích Nghi lần này đi! Nàng chỉ là nhất thời hồ đồ, nhi thần sẽ khuyên nhủ nàng thật tốt!” Thanh niên kia uốn gối quỳ xuống, nói vọng vào trong điện.

Hiện giờ Mộng Thạch trở về, Đại hoàng tử Tức Quỳnh Lưu Hoàng Hậu sinh ra tự nhiên trở thành Nhị hoàng tử.

Tích Nghi trong miệng hắn, đó là Đại công chúa cùng một mẹ sinh ra với hắn.

Sắc mặt Thuần Thánh Đế chợt trầm xuống, hắn lập tức xốc mành đi ra ngoài.

Thương Tức Quỳnh đột nhiên vừa nhìn thấy một góc vạt áo màu đỏ tía bên trong ngạch cửa, hắn lập tức ngẩng đầu: “Phụ hoàng……”

“Nhất thời hồ đồ?”

Thuần Thánh Đế một thân đạo bào nghiêm chỉnh, hắn cúi người xuống, uy nghiêm thiên tử bức người: “Tức Quỳnh, nếu lời khuyên của ngươi có tác dụng, nàng làm gì đến nỗi đi đến bước hôm nay? Ngươi cho rằng, là trẫm muốn tr·ừng tr·ị nàng? Là bản thân nàng không biết tự trọng, hiện giờ triều thần đều đang nhìn trẫm, nếu ngươi là người thông minh, thì không nên tới hỏi trẫm.”

“Chi bằng ngươi nhân lúc này đi thăm nàng một cái,”

Thuần Thánh Đế ngồi dậy: “Sau này, sợ rằng ngươi không còn cơ hội gặp lại muội muội này của ngươi đâu.”

Giữa cha con với nhau, không hề có nửa phần ôn nhu, Thương Tức Quỳnh cơ hồ dại ra, nhìn chăm chú bóng dáng phụ hoàng hắn, qua một hồi lâu, hắn mới đứng dậy, chạy tới Trích Tinh đài.

Mặt trời chói chang, thiêu đốt đến nỗi từng phiến ngói lưu li xanh trên mái cung dường như sắp bị hòa tan.

Thương Nhung vốn đã hẹn ước với Chiết Trúc đi chơi trong cánh rừng phía sau tẩm điện, nhưng mới dùng xong đồ ăn sáng không lâu, khẩu dụ Thuần Thánh Đế liền truyền đến Thuần Linh cung, muốn nàng đến Trích Tinh đài xem lễ.

“Ta muốn gặp phụ hoàng! Mấy tên đạo sĩ thúi các ngươi tránh ra! Mau để ta gặp phụ hoàng!”

Nữ tử trong điện dường như phát điên, búi tóc trùng điệp như mây tán loạn, hoa lụa nghiêng lệch, bị vài nữ đạo sĩ ấn trên đệm hương bồ.

“Làm gì vậy?”

Thương Nhung tiến điện, nhận rõ mặt nàng kia.

“Minh Nguyệt công chúa.”

Chúng đạo sĩ cung nga vừa thấy Thương Nhung, liền cúi đầu hành lễ.

“Tích Nghi công chúa tự nguyện nhập Chính Dương giáo tu hành, trường cư Trích Tinh đài,” Lăng Sương đại chân nhân đi vào trong điện, hành lễ với Thương Nhung, ngay sau đó lại nói: “Hôm nay, là ngày nàng đội khăn thụ giới.”

“Lăng Sương! Những đạo sĩ đó rõ ràng là Tinh La quan ngươi tặng cho ta! Ngươi đưa bọn họ tới có ý tứ gì ngươi không biết sao? Ngươi cùng ta đến đối chất trước mặt phụ hoàng!” Tích Nghi công chúa quay đầu, khuôn mặt chưa trang điểm có chút tiều tụy, chỉ còn một chút hoa điền màu đỏ lưu lại giữa trán: “Ai muốn nhập đạo như các ngươi nói! Bản công chúa tuyệt không đồng ý!”

“Tích Nghi công chúa nói năng cẩn thận, là công chúa có tâm tin giáo lý, từng muốn mượn vài đệ tử Tinh La quan cùng ngài giảng kinh trao đổi đạo,” Lăng Sương cúi đầu, “Bây giờ cũng vừa lúc, thời điểm ngài nhập đạo đã đến rồi.”

Trong điện đã chuẩn bị nghi thức đội khăn thụ giới, Tích Nghi cao giọng mắng ch•ửi nhưng vẫn bị những nữ đạo sĩ ấn chặt trên đệm hương bồ, Thương Nhung nhìn về phía Lăng Sương: “Đại chân nhân, nàng đây cũng không phải cam tâm tình nguyện.”

“Minh Nguyệt.”

Bất chợt, một thanh âm quen thuộc truyền đến.

Thương Nhung quay đầu lại, thấy Mộng Thạch mặc áo gấm màu chàm từ ngoài cửa điện đi tới, chòm râu vốn nên cạo đi lại dài thành mảnh lụa đen gắn trên cằm, mặt mày hắn chìm trong một mảnh ánh nắng, lại có chút nghiêm túc.

“Việc này là ý chỉ phụ hoàng, ngươi không cần hỏi thêm.” Mộng Thạch đến gần nàng, thấp giọng nhắc nhở một câu.

Cũng là lúc này, ngoại trừ Hồ Quý phi cùng Tam hoàng tử đều đang bị cấm túc, hai vị phi tần khác đã mang theo hai vị công chúa, cùng Ngũ hoàng tử do Hồ quý phi sinh đều đi vào điện.

Nam nữ đạo sĩ trong điện ước chừng 300, đèn dầu thêm vào một loạt, ánh sáng cực gắt đâm vào mắt Tích Nghi công chúa có chút hoảng hốt, cho dù nàng không muốn, nghi thức cũng đã bắt đầu, mà nàng trước sau vẫn không chờ được phụ hoàng bước vào cánh cửa kia.

Nàng không còn sức lực phản kháng, hoa lụa trên đầu rơi xuống, lăn xuống đi ra ngoài vài vòng, nàng theo phương hướng kia ngẩng đầu, đôi mắt bỗng dưng nhìn thẳng Thương Nhung.

Ánh mắt kia như là muốn nuốt sống người.

Mộng Thạch bất động thanh sắc, đi đến phía trước chắn trước mặt Thương Nhung.

“Tích Nghi tỷ tỷ, đây cũng không phải bắt ngươi đi ch·ết.” Ngũ hoàng tử chịu không nổi bộ dáng đi•ên kh•ùng qu•ái g•ỡ kia của nàng, không khỏi gãi gãi lỗ tai.

“Thương Tức Chiếu! Ngươi nhất định rất đắc ý đi! Không có ta, các ngươi liền có thể tùy ý khinh nhục ca ca ta!” Tích Nghi công chúa hung tợn trừng mắt hắn.

“Muốn ta ở chỗ này hết nửa đời sau, so với cái ch·ết có cái gì khác đâu!” Hốc mắt Tích Nghi công chúa hồng thấu, nàng lần nữa nhìn về phía Thương Nhung: “Minh Nguyệt, ngươi nói có phải hay không?”

Nàng bỗng nhiên lại cười rộ lên: “Minh Nguyệt, ngươi biết rõ nhất tư vị ở chỗ này phải không? Ngươi từng ở chỗ này bốn năm, trong bốn năm đó, ngươi có từng cảm thấy mình là người còn sống không?”

Nàng nói dẫn tới ánh mắt mọi người trong điện đều không hẹn mà cùng tập trung trên người Thương Nhung, Thương Nhung không khỏi lui về phía sau hai bước, ngón tay nắm chặt lại.

Tích Nghi công chúa cười đến mặt đầy nước mắt, nàng nâng tay lên chỉ hướng hai vị công chúa kia, nàng nhìn Thương Nhung: “Ta lại từng giống như các nàng, ghen ghét ngươi, hận ngươi.”

Nàng thấy hai vị công chúa kia co rúm trốn phía sau mẫu thân mình, liền cười nhạo càng to: “Chuột, sâu lúc trước ngươi thấy ở lầu cát Trích Tinh đài, đều là các nàng thả, lần đó ngươi ăn cháo đột nhiên phát bệnh sởi sốt cao, cũng đều do các nàng làm.”

Nước mắt trong hốc mắt Tích Nghi công chúa muốn rơi nhưng chưa rơi: “Ta biết hết, nhưng ta đều coi như không biết.”

“Tích Nghi tỷ tỷ, ngươi đừng bôi nhọ chúng ta!”

Hai vị công chúa hoang mang r·ối l·oạn, cơ hồ trăm miệng một lời cùng nhau phản bác.

“Có phải bôi nhọ hay không, trong lòng các ngươi biết rõ.”

Tích Nghi công chúa cười lạnh, “Đợi đến một ngày, các ngươi rơi vào kết cục này của ta, sẽ biết ai là người thật đáng thương, ai lại là người thật vô tri.”

“Minh Nguyệt.”

Nàng lại nghiêng mặt, nhìn Thương Nhung được Mộng Thạch bảo hộ ở sau người: “Sau khi tự mình phát hiện được bí mật của ngươi ở chỗ này, ta đã không còn đố kỵ nữa, chỉ cảm thấy mình thật buồn cười, nhưng hôm nay, ta lại phải ở chỗ này.”

Hai chữ bí mật, gợi lên lòng hiếu kỳ của bao nhiêu người.

Ngoại trừ Lăng Sương đại chân nhân ngồi trên đệm hương bồ vẫn mở mắt, có rất nhiều tầm mắt đều bám chặt vào người Thương Nhung, cả người nàng lạnh thấu, khi nhìn thấy Mộng Thạch che trước người nàng cũng quay đầu, nàng bấu chặt tay Hạc Tử, khe khẽ run rẩy.

“Nhưng ta không cần! Ta không cần!”

Một cái chớp mắt, Tích Nghi công chúa thừa dịp nữ đạo sĩ ấn nàng lơ là, liền tránh thoát các nàng, đứng dậy đâm đầu vào cây cột màu son.

M•áu tươi đỏ thắm chảy xuôi, toàn điện ồn ào.

Lông mi Thương Nhung run lên, nhìn trán Tích Nghi một mảnh m•áu hồng, ngã trên mặt đất, m•áu kia uốn lượn chảy đến, dính ướt cạnh giày thêu của nàng.

“Tích Nghi!”

Thương Tức Quỳnh mới đến ngoài điện, thấy ngay một màn này, hắn gọi lớn một tiếng, lảo đảo chạy tới, cúi người ôm muội muội trên mặt đất: “Tích Nghi! Muội tỉnh lại đi……”

Khi đến chính ngọ (12g),ánh mặt trời hừng hực.

Nhưng cả người Thương Nhung lại đông cứng, được Hạc Tử đỡ, làn váy tuyết trắng dính từng tí v·ết m·áu nhẹ phẩy trên thềm đá, nàng đi từng bước một xuống bậc thềm.

Thấy Mộng Thạch ở phía dưới, nàng liền cho Hạc Tử chờ một bên.

“Vi Vi……”

Ở chỗ không người, Mộng Thạch thấp giọng gọi nàng, lại cẩn thận chú ý thần sắc nàng.

“Ngài đừng hỏi.”

Thương Nhung giương mắt nhìn hắn, thanh âm thực nhẹ: “Cũng không cần nói với Chiết Trúc, được không?”

Mộng Thạch không biết vì sao yết hầu có chút thắt lại: “Được.”

Thương Nhung giống một du hồn trở lại Thuần Linh cung, nàng không cho Hạc Tử tiến điện, cũng không cần hộp đồ ăn Mộng Thạch cho đưa tới, nàng xốc mành nội điện lên, vừa lúc thấy cửa sổ bị người mở ra từ bên ngoài.

Ánh mặt trời mãnh liệt chiếu vào, khiến đôi mắt người có chút đau rát.

Hắc y thiếu niên kia ở ngoài cửa sổ, cũng không biết hắn ngủ một giấc ở nơi nào, ở thời điểm ánh nắng cực sáng như thế, hắn lười nhác ngáp một cái, nhưng đôi mắt vẫn sáng lấp lánh: “Ta nghe thấy nàng đã trở lại.”

Bỗng chốc, hốc mắt Thương Nhung hồng thấu.

Nàng chạy đến phía trước cửa sổ, cách song cửa sổ, nàng ôm chặt lấy hắn.

“Sao vậy?”

Thiếu niên đầu tiên là ngẩn ra, ng·ay sau đó động đậy lông mi, duỗi tay sờ sờ đầu nàng.

Thương Nhung chôn trong lòng ngực hắn, nước mắt rơi ướt vạt áo hắn, thanh âm nàng rầu rĩ:

“Nhớ chàng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.