Chương trước
Chương sau
Một cánh cửa trên lầu khách điếm mở ra, bốn người đang ăn thịt uống rượu ở sảnh chính phía dưới, đều không hẹn mà cùng nâng mắt lên, nhìn thiếu niên từ bên trong cánh cửa đi ra ngoài.

Hắn mới tắm gội xong, chỉ mặc bộ áo đơn tay rộng màu trắng như tuyết, bọt nước tí tách rơi xuống từ sợi tóc đen nhánh, khuôn mặt trắng nõn tuấn tú như vậy lại không có một chút biểu tình nào.

“Tiểu Thập Thất, ngươi nghĩ thông rồi sao? Muốn xuống uống rượu cùng chúng ta?” Thập Ngũ nhẹ lay quạt xếp, mắt mang ý cười.

Nhưng thiếu niên kia lại không lên tiếng, chỉ đứng trên lầu, dùng đôi con ngươi đen nhánh bình tĩnh nhìn bọn họ chăm chú.

Mà đệ Nhất, đệ Tam, đệ Lục hai mặt nhìn nhau, mỗi người đều buông bát rượu trong tay, nhìn lại thiếu niên, trong lòng từng người luôn thấy có dị.

Khách điếm đã được Thập Ngũ bao hết, ngoại trừ bọn họ không còn khách khác đến ở, lúc này sảnh chính vắng vẻ, hơi nóng tỏa ra từ thức ăn trên bàn âm thầm trôi nổi.

Bốn người mắt thấy thiếu niên từ trên lầu bước từng bước xuống tới, y phục tuyết trắng phẩy nhẹ trên thang lầu, chờ đến khi hắn ngồi xuống bàn, Thập Ngũ hợp quạt xếp trong tay lại, cầm bình rượu tới đổ vào chén trống trước mặt thiếu niên: “Tiểu Thập Thất, nếm thử đi, đây chính là mỹ vị tốt nhất nhân gian.”

Lời này nghe có chút quen tai.

Chiết Trúc rũ mắt suy nghĩ một lát, nhớ tới sư phụ hắn cũng từng nói với hắn, rượu là hương vị thuần túy nhất nhân gian, đáng tiếc, hắn không có phúc được hưởng.

“Thập Ngũ, tiểu Thập Thất cũng không uống rượu.”

Đệ Tam thấy thế, liền nhíu mày.

“Không uống rượu, vậy sao ta thấy trên người tiểu Thập Thất luôn treo một cái hồ lô ngọc nhỏ?” Thập Ngũ buông bình rượu, “Lão Tam, tiểu Thập Thất ở trong lâu ba năm, ngươi đã lấy lòng hắn ba năm, ngươi thật đúng là tin mấy tin đồn nhảm nhí đó, xem tiểu Thập Thất như lâu chủ chúng ta.”

“Hắn chưa chắc là không uống rượu, chỉ phải xem uống cùng người nào thôi, lão Tam ngươi nơi chốn giữ gìn hắn, ta cũng không thấy hắn từng uống rượu với ngươi đâu.”

“Ta nói này Thập Ngũ,” đệ Tam ngoáy ngoáy lỗ tai, vỗ vào bàn, “Ngươi nói chuyện sao luôn kẹp da•o giấu ki•ếm thế hả?”

Hai người nói một lát liền muốn gây nhau, đệ Nhất đang muốn nói chuyện, lại thấy thiếu niên kia bưng chén rượu trước mặt lên, nhất thời ánh mắt mọi người lần nữa tụ tập trên người hắn.

Chỉ thấy hắn nhấp một ngụm rượu, Thập Ngũ liền chụp lên vai hắn, cười nói: “Lúc ấy ta khuyên ngươi khuyên đến rách da lưỡi, ngươi cũng không chịu uống một miếng nào, sao lúc này lại đổi tính?”

Chiết Trúc nâng mắt lên, ánh mắt dừng ở cái tay Thập Ngũ đặt trên vai hắn.

Thập Ngũ chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, theo bản năng liền rụt tay về, vẫn còn khuyên hắn: “Ngươi ở trong lâu ba năm, vẫn luôn gọi chúng ta một tiếng ca ca, hiện giờ bốn người chúng ta, ngươi đến kính rượu từng người mới đúng.”

“Không,"

Chiết Trúc lắc đầu, “Tối nay, ta chỉ kính rượu một người.”

Lời này vừa nói ra, bốn người đều cảm thấy có mùi không tầm thường, đệ Nhất trầm mặc ít lời nhìn chằm chằm hắn, rốt cuộc mở miệng hỏi: “Ai?”

Chiết Trúc không để ý tới hắn, ánh mắt đảo qua lại giữa bốn người bọn họ, cuối cùng định trên người một người, hắn ngầm giương môi:

“Lục ca, uống không”

Bị đôi mắt thiếu niên này nhìn chằm chằm, trong lòng đệ Lục liền cảm giác có chút không đúng, nhưng thấy thần sắc thiếu niên như thường, hắn cũng bưng bát rượu lên.

Hai bát rượu va chạm thật mạnh, rượu trong suốt sánh ra ngoài một chút.

Chiết Trúc lại đưa bát rượu tiến đến bên môi, chậm rãi nhấp một ngụm, lại giương mắt, thấy đệ Lục đang ngửa đầu uống một hơi, vết sẹo cũ lưu lại chỗ yết hầu động đậy theo từng nhịp hắn nuốt.

“Lục ca, rượu này tư vị như thế nào”

Chiết Trúc nhẹ gác chén xuống.

“Tiểu Thập Thất kính rượu, tự nhiên tốt lắm.”

Đệ Lục nói, mu bàn tay lau rượu dính trên chòm râu một cái.

“Đáng tiếc, rượu hoàng tuyền tốt nhất vậy, Thập Nhất ca trước khi ch·ết cũng không uống được một ngụm.”

Chiết Trúc vừa nói ra lời này, biểu tình đệ Lục cứng đờ, hắn theo bản năng ngẩng đầu, thấy thiếu niên lầy từ tay áo ra một thứ.

Một dây tơ xanh lục có gắn hạt châu.

“Tiểu Thập Thất, ngươi đây là ý gì?” Đệ Lục híp đôi mắt u ám lại.

“Bất quá ta chỉ muốn hỏi Lục ca,”

Chiết Trúc nói, xoay dây tơ lại, để lộ từng viên châu bị vỡ không còn nguyên vẹn về phía hắn, “Đồ của ta, là ngươi làm hư?”

Đêm qua, hắn vừa mới bỏ hết hạt châu không đáng tiền có sẵn trên dây tơ, đổi thành hạt châu Tây Vực hắn vừa mua, mỗi một viên đều tốn của hắn rất nhiều tiền.

Nhưng lúc này, lại đều vỡ hết.

“Lão Lục, ngươi vẫn còn chưa sửa được tất xấu táy máy đồ của người khác?” Thập Ngũ ra vẻ kinh ngạc mở to mắt, “Nhìn mấy viên bảo châu giá trị xa xỉ này đi, hỏng cả rồi.”

Đệ Lục đích xác thừa lúc Chiết Trúc dùng cơm tại sảnh chính, ở trong phòng lục lọi tay nải của hắn, nơi đó đều chứa mấy món đồ chơi hắn mua trên đường, cái gì khác cũng không có, còn dây tơ kia, có lẽ là khi hắn lục đồ vô ý rơi xuống đất.

Hôm qua hắn vẫn chưa phát hiện được gì trong đống đồ, nhưng mới vừa rồi hắn đến hậu viện đi ngoài, lại phát hiện một người từ cửa sau chạy ra đường.

Nhưng không biết vì sao, thuộc hạ hắn sai đi bắt người vẫn còn chưa về.

“Sao ngươi lại xác định là ta?”

Đệ Lục cưỡng chế hàn ý trong lòng khi bị thiếu niên phát giác.

“Lão Lục ngươi mấy tháng không tắm rửa, ở đâu cũng sẽ lưu lại chút mùi,” trên bàn rượu sóng ngầm cuồn cuộn, Thập Ngũ xem náo nhiệt lại chê chuyện chưa được lớn, “Ta sớm đã nói ngươi cần chú ý sạch sẽ nhiều hơn, trước nay ngươi không nghe, hiện giờ hay rồi, ta thấy tối nay dù ngươi đền lại cho tiểu Thập Thất bao nhiêu tiền……”

Giọng nói Thập Ngũ ngừng lại, nâng mắt lên, ý vị thâm hậu: “Cũng không nhiều bằng mạ•ng của ngươi.”

Đệ Lục lập tức dựng đ•ao lên, nhanh chóng lui về phía sau, hắn nhạy bén nhìn về phía ba người thong thả đứng lên: “Các ngươi đến tột cùng có ý gì?”

“Tiểu Thập Thất, không phải chúng ta đã nói việc này trở về lại nói tiếp?” Đệ Tam nhìn thấy thiếu niên rút chuôi bạc xà nhuyễn kiếm ra ngoài, liền nhắc nhở, “Nếu giải quyết bên ngoài, chỉ sợ lâu chủ sẽ phạt ngươi.”

“…… Các ngươi vậy mà thông đồng với hắn?” Cả người đệ Lục phát lạnh, hắn quát, “Chẳng lẽ các ngươi muốn phản bội lâu chủ? Đừng quên mục đích chuyến đi này của chúng ta là vì cái gì!”

“Đúng đúng đúng, toàn bộ Lược Phong Lâu, chỉ có lão Lục ngươi trung tâm với lâu chủ nhất.”

Tươi cười trên mặt Thập Ngũ thu liễm hầu như không còn, “Làm khó ngươi vắt hết óc chờ sai lầm của chúng ta, hận không thể lấy hết khuyết điểm của chúng ta, một năm một mười báo hết cho lâu chủ biết.”

Trong chớp mắt đệ Lục nhìn thẳng bồ câu nướng bị bọn họ ăn chỉ còn xương trên bàn, hắn bỗng tỉnh ngộ: “Hôm qua tin ta đưa ra chỉ có tin tức của Thập Thất!”

“Như vậy lúc trước che giấu cho Thập Nhất, muốn chia một ít cháo trong ba vạn lượng kia, chính là ngươi?” Đệ Nhất quay mặt lại, hỏi hắn.

Cả người đệ Lục run lên, hắn không biết nói gì, lại nhìn về phía bạch y thiếu niên, hoảng sợ trong lòng hắn càng sâu.

“Các ngươi dễ dàng tin hắn như vậy! Nếu lúc này ta ch·ết, các ngươi làm sao khống chế được hắn, nếu hắn chạy thoát thì làm thế nào!” Đệ Lục rốt cuộc phục hồi lại tinh thần, lại thấy kia thiếu niên chưa động, chỉ có ba người tiến đến phía hắn, hắn chỉ phải đề đ•ao đón nhận.

Người đi theo đệ Lục vào sảnh, người của ba vị hộ pháp cũng vào ng·ay sau đó triền đấu cùng bọn họ, đồ sứ vỡ vụn, bàn ghế tan thành từng mảnh, thanh âm ùn ùn không dứt.

Chiết Trúc ngồi trước bàn phảng phất như không nghe thấy, không nhanh không chậm tháo hạt châu vỡ vụn trên sợi tơ xuống, trong tiếng ch•ém gi·ết đầy tai, hắn lại nhớ tới sáng sớm một ngày xuân nọ.

“Ngươi cách ta xa quá, ta ngủ không được.”

Khi đó, nàng vừa ăn bánh gạo hắn mang về, vừa nói với hắn.

Cũng không biết hiện giờ, nàng có ngủ được không?

Chiết Trúc xuất thần một lát, lại ngẩng đầu thấy lưỡi d•ao trong phiến quạt của Thập Ngũ đã để lên ngực đệ Lục, mà đệ Nhất cùng đệ Tam đã liên thủ chế trụ đôi tay hắn.

Khoảnh khắc đ•ao rời tay đệ Lục, Chiết Trúc hai ba bước tiến lên, nhuyễn kiếm c•ắt đ•ứt cổ đệ Lục, vết sẹo cũ kia lần nữa thành huyết nhục mơ hồ.

Đệ Lục nức nở một tiếng, m•áu từ trong miệng chảy ra, tắt thở.

“Tiểu Thập Thất, ngươi cũng đừng quên……”

Thập Ngũ phe phẩy quạt xếp, liếc nhìn đệ Lục ngã trên mặt đất một cái, lời nói mới nói một nửa, cùng lúc đó đã thấy thiếu niên chuyển tay, đưa chuôi kiếm tới trước mắt hắn.

Huyết châu không ngừng nhỏ giọt từ lưỡi ki•ếm xuống dưới, tiếng nói thiếu niên thấm vào vài phần men say, đôi mắt hắn lạnh lùng nặng nề: “Lấy kiếm ta làm thế chấp, như thế nào?”

Ba người vốn còn chút nghi ngờ thiếu niên này nói chuyện có giữ lời hay không, nhưng lúc này thấy ngay cả thanh kiếm không rời thân hắn cũng đã giao ra, bọn họ mới hoàn toàn yên tâm, thiếu niên này nhất định sẽ cùng bọn họ về Lược Phong Lâu.

Đệ Lục quá mức trung thành với lâu chủ, trung thành đến mức nếu bị hắn phát giác mấy người bọn họ có giấu bí mật nào đó, hắn lập tức sẽ nghĩ mọi cách đào ra cho bằng được, rồi bẩm báo lâu chủ.

Bọn họ sớm đã có lòng muốn giết đệ Lục, nhưng vì hắn là tâm phúc của lâu chủ nên không dám động, con người hắn từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ cái gì cũng đều nói với lâu chủ, với lâu chủ mà nói thì đó là quân cờ tốt, mặc dù hắn dính dáng đến chuyện Thập Nhất, nhưng nghĩ rằng lâu chủ cũng không muốn mạng hắn.

Nếu không phải Thập Thất hứa hẹn nguyện ôm trách nhiệm s•át hại đệ Lục trước mặt lâu chủ, bọn họ cũng sẽ không tùy tiện động thủ.

Thập Ngũ luôn cảm thấy tối nay tâm tình thiếu niên này tựa hồ cực kỳ kém, lúc này hắn chăm chú nhìn kiếm thiếu niên đưa, cũng chậm chạp không dám duỗi tay nhận: “Thứ bôi trên chuôi kiếm ngươi, ta đã nếm qua rồi.”

Thứ nước kỳ quái trêu cợt người đó, hắn thật đúng là không muốn chạm vào lần thứ hai.

Ánh sáng mờ ám chiếu thấy một mảnh hỗn độn đầy đất, ống tay áo tuyết trắng của thiếu niên dính lấm tấm m•áu hồng, hắn quay đầu, đáy mắt hình như có trào phùng nhè nhẹ:

“Yên tâm, lâu rồi ta không dùng.”

Lăng Tiêu Vệ hộ tống xa giá công chúa đi đoạn đường ước chừng ba tháng có thừa.

Thương Nhung rời Thục Thanh lúc mùa xuân, hiện giờ về đến Ngọc Kinh, đã là giữa hè, gió ngoài mành thổi tới đều là nóng cháy, nữ tì Thu Hoằng ở một bên quạt gió cho nàng, nói: “Công chúa, ngài có không khoẻ?”

Thu Hoằng sợ nàng bị thời tiết làm nóng.

Thương Nhung không nói lời nào, chỉ mong bị gió ngoài mành kia thổi cho phát ngốc đi.

Một đường này, nàng quả thực ăn được ngủ ngon như lời nàng nói, nhưng Thu Hoằng vẫn phải trơ mắt nhìn nàng gầy xuống từng ngày.

Trong lòng Thu Hoằng lo lắng, rồi lại không biết nên làm như thế nào cho phải.

Hạ Tinh Cẩm cưỡi ngựa ở phía trước, nơi đây cách cửa thành Ngọc Kinh còn một khoảng cách, mắt hắn chăm chú nhìn thẳng phía trước, bỗng dưng, phát giác phía trước có một người cưỡi ngựa, chậm rãi đi tới.

Lại gần chút, Hạ Tinh Cẩm nhận ra thanh niên kia đúng là con vợ cả của Kính Dương hầu - Triệu Nhứ Anh, trong lòng hắn cân nhắc một lát, quay đầu lại liếc nhìn xa giá công chúa một cái, liền kéo dây cương đi phía trước đón người.

“Triệu thế tử.”

Hạ Tinh Cẩm xuống ngựa, chắn trước mặt hắn, gật đầu nói.

“Tiểu Hạ đại nhân, cớ gì cản ta?” Thanh niên trên lưng ngựa văn nhã tuấn tú, tư nghi đoan chính.

“Triệu thế tử đi về nơi đâu?”

Hạ Tinh Cẩm không đáp, lại hỏi hắn.

“Tiểu Hạ đại nhân tuy ở bên ngoài, nhưng chắc cũng đã biết Ngọc Kinh mưa gió biến hóa,” Triệu Nhứ Anh cười chua xót, “Ta vô lực thay đổi, lại thật khó đối mặt nơi cảnh còn người mất, hiện giờ, chỉ muốn mau chóng tìm nơi tránh một thời gian.”

Hắn lẳng lặng hiểu rõ tâm tư Hạ Tinh Cẩm, nâng mắt lên: “Ngươi không cần lo lắng, hôm nay ta đặc biệt ra khỏi thành vào lúc này, chỉ vì muốn nói với công chúa vài câu, chỉ thế mà thôi.”

Hạ Tinh Cẩm cân nhắc một lát, quay đầu thấy công chúa đã xốc mành cửa sổ phía trước xe ngựa, đang nhìn về phía bên này, hắn liền thối lui, nhưng khi Triệu Nhứ Anh cưỡi ngựa đi ngang qua bên cạnh hắn, hắn bỗng nhiên nói: “Triệu thế tử, việc này vốn không liên quan công chúa.”

“Tiểu Hạ đại nhân nghĩ nhiều rồi.”

Triệu Nhứ Anh nghe vậy, nhưng cũng không quay đầu.

Thương Nhung nhận ra Triệu Nhứ Anh, trên cung yến, nàng cũng từng gặp hắn và Kính Dương hầu cùng đến, nàng thậm chí còn biết tên chữ nhỏ của hắn - “Tri Mẫn”.

Tri Mẫn, là quân tử như trăng sáng trong lòng người kia.

Hắn càng ngày càng gần, Thương Nhung nắm chủy thủ trong tay tràn ngập mồ hôi ẩm ướt.

“Triệu Nhứ Anh, bái kiến Minh Nguyệt công chúa.”

Triệu Nhứ Anh xuống ngựa, ở gần xe ngựa vén vạt áo quỳ xuống hành lễ.

“…… Xin đứng lên.” Thương Nhung hơi há miệng, tiếng nói khô khốc đến cực điểm.

Triệu Nhứ Anh đứng dậy, trông thấy khuôn mặt tiểu công chúa gầy ốm trước cửa sổ, hắn đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó mới nói: “Công chúa đang bị bệnh?”

Trong lòng Thương Nhung quá loạn, chỉ hoảng hốt lắc đầu.

Triệu Nhứ Anh phát giác nàng bất an, vì thế tiếng nói hắn cũng không khỏi càng thêm nhu hòa: “Thần vốn không nên gặp công chúa, rốt cuộc bất luận là công chúa ngài, hay là thần, một khi gặp nhau, chỉ sợ đều khó tránh sẽ nhớ tới nàng……”

“Thực xin lỗi……”

Lời hắn còn chưa nói xong, bỗng nhiên nghe tiểu công chúa nói.

“Thần sở dĩ tới gặp công chúa,” Triệu Nhứ Anh nhẹ nhàng lắc đầu, “Đó là muốn thay nàng gặp ngài lần cuối cùng.”

Thương Nhung ngẩn ra.

“Lúc nàng còn sống, nàng có từng nói với công chúa, nàng xem thần là tri kỷ cả đời, là con sâu trong bụng nàng không?” Triệu Nhứ Anh trước sau vẫn ôn hòa nhìn chăm chú vào vị Minh Nguyệt công chúa này.

Thương Nhung gật gật đầu, ngón tay cuộn tròn thật chặt.

“Nàng thường nói với thần, công chúa ngài là người không tự do nhất trong cấm cung, ngài thế nào có thể dễ dàng quyết định sinh tử của nàng đây?”

Mặt mày Triệu Nhứ Anh lộ vẻ ưu sầu: “Dù sao lôi đình mưa móc, đều là quân ân.”

“Công chúa đã biết, thần và nàng tâm ý tương thông, như vậy lời thần nói hôm nay, xin ngài xem như lời của nàng,” Triệu Nhứ Anh nói, duỗi tay trấn an đầu con ngựa, lại nhìn nàng nói, “Nàng sẽ không trách ngài, thần cũng sẽ không trách ngài.”

“Còn Tiết gia hiện giờ……”

Hắn rốt cuộc vẫn lộ ra vài phần đau khổ.

Trong lòng chua xót càng sâu, Triệu Nhứ Anh phát giác biểu tình của nàng có khác thường, liền đoán nàng tựa hồ còn chưa biết chuyện, vì thế hắn liền ấn câu chuyện xuống, lại hướng nàng cúi người hành lễ, sau đó xoay người lên ngựa, nói: “Thần đi lần này, cũng không biết khi nào lại về Ngọc Kinh, chỉ mong công chúa bảo trọng.”

Tiếng vó ngựa vang lên, bụi bặm bay bay.

Thương Nhung như mới tỉnh lại trong mộng, giương mắt thấy Hạ Tinh Cẩm cưỡi ngựa đến, nàng vội vàng hỏi: “Tiết gia làm sao vậy?”

“Công chúa……”

Hạ Tinh Cẩm thấy thần sắc nàng như thế, liền có chút chần chờ.

“Ngươi nói cho ta biết, Tiết gia làm sao vậy?”

Thương Nhung nhìn chằm chằm hắn.

Trong lòng Hạ Tinh Cẩm biết lúc này không nói, sau khi trở lại cung nàng cũng sẽ biết, liền thở dài nói: “Trước đây trên quan đạo ở Nam Châu, ngoại trừ phản quân hành thích bệ hạ, còn một nhóm người khác có ý đồ á•m s·át ngài, những người đó, là sát thủ giang hồ Tiết Nùng Ngọc con trai Tiết Trọng mua được, sau khi điều tra rõ việc này, hơn một tháng trước bệ hạ đã hạ lệnh, Tiết gia —— trảm hết cả nhà.”

Trảm hết cả nhà.

Tiếng ầm vang nổ đầy tay Thương Nhung, nàng buông lỏng ngón tay, chủy thủ rơi xuống đất.

“Công chúa, phụ thân ta đồng ý hôn sự của ta và Tri Mẫn, hôm qua ông nhìn thấy Triệu gia đưa sính lễ tới còn đen mặt, làm ta tưởng ông không hài lòng…… sợ ch·ết được.”

“Công chúa, nếu ta có thể dẫn theo Nùng Ngọc tiến cung thì tốt rồi, hắn ăn nói ngọt ngào, lại biết kể chuyện cười, ta không học giống hắn được……”

“Công chúa không phải sợ, ta và công chúa làm bằng hữu cả đời.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.