Cái ôm của hắn vừa ướt vừa lạnh, lại tràn đầy mùi máu tươi.
Chỉ là Thương Nhung lại quên không chú ý đến việc mặt nạ không thể dính nước, gió đêm hiu quạnh, trong lòng nàng đầy tâm sự hỗn loạn khó chịu, lúc quay đầu lại thấy hắn, cũng không biết vì sao liền rúc vào trong ngực hắn.
“Sầm Chiếu chậm trễ ngươi?”
Cách một hồi lâu, thiếu niên mới tìm về giọng nói của mình.
Nàng lắc đầu, không nói lời nào.
“Cơm chiều không thể ăn?” Tiếng nói hắn còn trong trẻo êm tai hơn cả nước mưa.
Thương Nhung nghe tiếng, ngẩng đầu trong ngực hắn, bỗng dưng đối diện với đôi mắt đen nhánh của hắn, gió đông quất dồn dập vào lan can, dần dần, nhịp tim nàng cũng đập loạn xạ như gió táp mưa rơi.
Nàng ngồi thẳng người.
Đèn lồng lung lay dưới hiên, hai người cơ hồ đồng thời nghiêng mắt, không hề nhìn lẫn nhau.
“Ngươi có bị thương hay không?”
Thương Nhung nhớ tới hắn đầy mùi máu tươi, vẫn quay đầu tới nhìn hắn.
Ánh sáng mờ nhạt, y phục thiếu niên màu đen nhìn không ra có dính vết máu hay không, nhưng gương mặt dính nước mưa lại rất tái nhợt, trên môi cũng không có huyết sắc.
“Không phải máu ta.”
Thiếu niên vén vạt áo ngồi xuống cái ghế ở hành lang, nhìn chằm chằm mặt nàng: “Lúc này Sầm Chiếu đang gặp Điền Minh Phương ở chủ viện, mau chân đến xem sao?”
Thương Nhung gật gật đầu, đứng lên.
“Ngươi đặt cái hộp của ta ở chỗ nào rồi?”
Lúc ban đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-ung-minh-nguyet/3484647/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.