Chương trước
Chương sau
Bốn người trước mặt, hắn thật sự đánh không lại! Bằng không hắn đã sớm rút kiếm đánh rồi!

Trên không, lão giả áo bào trắng nhìn khắp bốn phía, cuối cùng, ánh mắt của hắn nhìn lên thân Diệp Huyền, nói:

- Sư tôn của ngươi vẫn chưa xuất hiện?

Diệp Huyền không có trả lời, trong lòng trầm giọng nói:

- Kiếm tiên tỷ tỷ... Chớ ngủ, tranh thủ thời gian tỉnh... Đánh nhau!

Vẫn không có đáp lại!

Diệp Huyền mặt đen lại, đây không phải hãm hại đồ đệ sao!

Trên không, lão giả áo bào trắng đột nhiên nói:

- Xem ra, chúng ta phải ép nàng đi ra mới được!

Vừa dứt lời, tay phải của hắn cách không tấn công bốn người Diệp Huyền phía dưới.

Oanh!

Một đạo uy áp giống như mấy chục ngọn núi ép xuống, lập tức ép bốn người Diệp Huyền suýt quỳ xuống, nhưng mà, bốn người cứ chịu đựng, thế nhưng, gần như trong nháy mắt, khóe miệng bốn người chảy máu tươi!

Vào lúc này, bốn người đều không thể thở nổi, đồng thời cảm giác toàn thân sắp nổ tung!

Diệp Huyền đột nhiên gầm lên giận dữ, một cỗ chiến ý cường đại tuôn ra trong cơ thể hắn, thế nhưng rất nhanh, cỗ chiến ý này lại bị uy áp đè ép trong cơ thể!

Diệp Huyền bước lên một bước, chiến ý phóng lên tận trời, mà lần này, ngoại trừ chiến ý còn có kiếm ý!

Hai cỗ ý cảnh ngưng tụ thành một cỗ, vậy mà có thể đối kháng với uy áp của lão giả áo bào trắng!

Trên không, lão giả áo bào trắng híp mắt lại, nói:

- Hai loại ý cảnh ngưng hợp! Ngươi lại có thể ngưng hợp hai loại ý cảnh với nhau!

Nói xong, tay phải hắn lại đè xuống.

Răng rắc!

Trong nháy mắt, mặt đất bốn người dưới chân Diệp Huyền bắt đầu rạn nứt từng khúc.

Nhưng mà, bốn người Diệp Huyền cứ thế mà chịu đựng, không có người nào quỳ xuống!

Trên không, lão giả áo bào trắng còn muốn xuất thủ, đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên ngẩng đầu gầm lên, nói:

- Lão tử đánh chết ngươi!

Vừa dứt lời, đột nhiên chân phải của hắn giẫm một cái, cả người phóng lên tận trời!

Đánh không lại!

Thế nhưng, Diệp Huyền hắn cũng muốn đánh!

Cho dù hắn chết cũng phải xuất một kiếm!

Trên không, lão giả áo bào trắng cười lạnh, tay phải của hắn đè xuống.

Oanh!

Diệp Huyền bị đánh rơi xuống đất, hắn vừa rơi xuống đất, mặt đất dưới chân bốn người bọn họ nổ tung hóa thành hố sâu mấy trượng.

Lão giả áo bào trắng đang muốn xuất thủ, đúng lúc này, một giọng nói vang lên trong sân:

- Các ngươi tìm ta?

Bỗng nhiên đám người lão giả áo bào trắng quay đầu, trên rừng trúc không xa, một nữ tử váy trắng đang đứng trên lá trúc.

Nữ tử váy trắng thả lỏng tay ra sau, đầu ngón tay có tia sáng quấn quanh.

Nhìn thấy nữ tử váy trắng, sắc mặt đám người lão giả áo bào trắng biến thành đề phòng!

Lúc này, nữ tử váy trắng chỉ chỉ Diệp Huyền, nói:

- Nhắm mắt lại, ta muốn dọn bãi!

Vừa dứt lời, nàng đưa tay trái lên, lòng bàn tay mở ra, nói:

- Kiếm tới!

Trong cơ thể Diệp Huyền, đột nhiên Giới Ngục tháp run lên dữ dội, trên đỉnh tháp, trong ba thanh kiếm, một thanh kiếm trong đó đột nhiên lắc lư rất mạnh...

Lúc thanh kiếm trên đỉnh tháp lắc lư mạnh, đầu óc Diệp Huyền như gặp phải trọng kích, ý thức của hắn bắt đầu mơ hồ, cùng lúc đó, thất khiếu hắn chảy máu vô cùng dọa người!

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt ba người Mặc Vân Khởi thay đổi, ba người vội vàng đỡ lấy Diệp Huyền.

Đúng lúc này, phía trên rừng trúc, tay trái nữ tử váy trắng đột nhiên điểm nhẹ xuống dưới, nói:

- Không phải gọi ngươi!

Vừa dứt lời.

Trong cơ thể Diệp Huyền, thanh kiếm kia đã bình tĩnh trở lại. Nhưng trước khi bình tĩnh nó lại reo vang, dường như đang biểu đạt cái gì đó.

Phía trên rừng trúc, tay trái nữ tử váy trắng mở ra, nói:

- Kiếm tới!

Vừa dứt lời.

Bá bá bá... . .

Toàn bộ rừng trúc đột nhiên run rẩy, rất nhanh, trong mắt của mọi người, những lá trúc kia dồn dập phóng lên tận trời, đều hội tụ về phía nữ tử váy trắng, chúng rơi vào lòng bàn tay của nữ tử váy trắng, rất nhanh, một thanh kiếm do vô số lá trúc hội tụ trong tay nữ tử váy trắng.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt đám người lão giả áo bào trắng cách đó không xa lập tức thay đổi!

Đặc biệt là tên kiếm tu mang đại kiếm!

Đây là thủ đoạn gì?

Hắn chưa thấy qua, cũng không nghe qua thủ đoạn này bao giờ!

Phía dưới, đám người Mặc Vân Khởi cũng giật mình không kém.

Lúc trước, bọn họ gặp qua nữ tử váy trắng, lúc ấy nhìn thấy nữ tử váy trắng đại sát tứ phương, trong lòng bọn họ vô cùng rung động . Nhưng mà, bọn họ chưa bao giờ hỏi qua Diệp Huyền về chuyện của nữ tử thần bí!

Tôn trọng!

Bởi vì bọn họ biết, lúc cần nói, Diệp Huyền khẳng định sẽ chủ động nói.

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía nữ tử váy trắng, kỳ thật, hắn cũng rung động không kém gì mọi người!

Nữ tử thần bí!

Thật vô cùng thần bí!

Từ đầu tới đuôi, nàng chính là bí ẩn. Hắn không biết nữ nhân trước mắt này có lai lịch ra sao, hắn chỉ biết rằng, nàng rất mạnh, thật vô cùng mạnh.

Mỗi khi này nữ tử thần bí đi ra, tên trên lầu hai sẽ yên tĩnh lại...

Trên không.

Đám người lão giả áo bào trắng nhìn chằm chằm nữ tử váy trắng, giờ phút này, trong mắt đám người lão giả áo bào trắng tràn đầy kiêng kị và ngưng trọng!

Nữ tử váy trắng còn chưa ra tay, thế nhưng bọn họ hiện tại cảm thấy áp lực vô hình.

Đặc biệt là nữ tử váy trắng vừa sử dụng thủ đoạn kia, càng làm cho bốn người vô cùng kiêng kỵ!

Trên rừng trúc, nữ tử váy trắng cầm kiếm lá trúc trong tay chỉ chỉ vào bốn người lão giả áo bào trắng, nói:

- Đến, cùng tiến lên!

Cùng tiến lên!

Lúc này mọi người yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi!

Phía dưới, cánh tay phải Mặc Vân Khởi nhẹ nhàng chọc cánh tay Diệp Huyền, nói:

- Diệp thổ phỉ, ngươi tìm sư phụ ở nơi nào? Giới thiệu cho ta một người, ta cũng đi tìm một phen!

Diệp Huyền nghiêm túc nói:

- Ngươi không được!

- Vì cái gì?

Mặc Vân Khởi không hiểu, nói:

- Ta không đẹp trai sao?

- Ọe... . .

Bên cạnh, Bạch Trạch trực tiếp làm ra động tác 'nôn mửa'.

Kỷ An Chi ban đầu cắn một cái bánh bao, khi nghe Mặc Vân Khởi nói câu này suýt nữa đã phun bánh bao ra ngoài, thật buồn nôn!

Diệp Huyền vỗ vỗ vai Mặc Vân Khởi, nói:

- Trước kia ta cho rằng ngươi là tự luyến, ta sai rồi. Ngươi không phải tự luyến, ngươi bị mù... Đẹp trai? Ngươi có quan hệ gì với từ này hay sao?

Mặc Vân Khởi: “...”

Đúng lúc này, trên không, nam tử trung niên mang đại kiếm đi tới trước mặt nữ tử váy trắng.

Nam tử nhìn chằm chằm vào nữ tử váy trắng, nói:

- Trung Thổ Thần Châu, Kiếm Hoàng cùng Kiếm tiên nổi danh, ta đều có biết một ít, mà các hạ, ta cũng không...

Nữ tử váy trắng cầm kiếm chỉ vào Diệp Huyền phía dưới, nói:

- Nghe cho rõ đây!

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn nữ tử váy trắng, nghiêm túc nghe.

Nữ tử váy trắng bình thường không thích nói chuyện, thế nhưng nàng vừa nói, tuyệt đối là vô cùng có ích!

Nữ tử váy trắng cầm trường kiếm chỉ vào nam tử cầm đại kiếm, nói:

- Kiếm tu chúng ta, xưa nay không thiện miệng lưỡi, nếu ngươi theo ta học kiếm, như vậy nhớ lấy một điểm, có thể sử dụng kiếm giải quyết, tận lực đừng nói nhảm, cứ duy trì như vậy là được!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.