Sở Chiếu Lưu và Cố Quân Y thời niên thiếu thở dài bày tỏ Tạ Mính vô cùng đáng sợ, chỉ đứng sau sư phụ.
Rốt cuộc lúc y và Cố Quân Y còn trộm gà trộm chó, tìm cách trốn học buổi sáng, người này đã là đệ tử mẫu mực mà các trưởng lão đều khen ngợi. Luôn có dáng vẻ lãnh đạm cao không thể với, nói chuyện trước mặt hắn cũng không khỏi nhẹ bớt mấy phần.
Mà từ thời khắc này, Sở Chiếu Lưu từ đáy lòng cảm thấy. Trình độ đáng sợ của Tạ Mính đã vượt xa sư phụ lắm rồi.
Tạ Mính dường như không để ý tới Cố Quân Y đã chuồn mất. Ánh mắt nhàn nhạt bao phủ trên người Sở Chiếu Lưu, cánh tay vẫn nâng lên như cũ.
Tơ hồng đỏ tươi quấn giữa cổ tay hai người, kiêu ngạo tuyên bố sự tồn tại.
Không khí giống như hít thở không thông.
Sở Chiếu Lưu hận không thể bắt Cố Quân Y trở về, quấn tơ hồng lên cổ hắn, khua chiêng gõ trống thổi kèn xô na. Đưa hắn và Tạ Mính vào động phòng.
Cho ngươi người đẹp tuyệt sắc!
Cho ngươi lang quân như ý!
Cây quạt trong tay y cũng sắp quạt hết được. Trên mặt ra vẻ trấn định, giả ngu: "Đây là cái gì? Ha ha! Ta làm sao biết được, ngươi đi hỏi Cố Quân Y ấy!"
Môi Sở Chiếu Lưu nhạt màu, luôn là dáng vẻ bệnh tật. Cầm cây quạt cuồng nhiệt quạt cho bản thân. Khuyên tai đỏ rực lắc trái đưa phải, làm cho sắc mặt y càng thêm tái nhợt.
Tạ Mính vẫn nhìn chằm chằm y như cũ, ánh mắt kia dường như có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-ton-han-khong-dung-lam/451959/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.