"Tiểu sư đệ, rốt cục thì mấy ngày trước đệ đi đâu vậy?"
"Đại sư huynh truyền tin cho ta nói, lúc huynh ấy tìm được ngươi và Tạ Mính..."
Nghe được hai chữ "Tạ Mính", nơi nào đó trong đầu dường như bị chấn động một chút, Sở Chiếu Lưu bỗng chốc hoàn hồn.
Âm thanh lúc nãy mông lung như cách một lớp nước đột nhiên chui vào tai, cảnh tượng trước mắt cũng dần rõ ràng lên.
Đây là một gian ghế tráng lệ huy hoàng ở quán rượu nào đó.
Tiếng ca tiếng nói xung quanh vang lên không dứt, hương rượu đánh nhẹ vào mũi, rèm châu buông xuống. Vũ cơ trên đài đã lui ra, một người kể chuyện đi lên, đã bày ra tư thế sẵn sàng.
Ngồi bên cạnh y là một người quần áo xộc xệch, râu ria xồm xoàm. Cả nguời lôi thôi lếch thếch mà hào sảng. Một bên lẩm nhẩm lầm nhầm, một bên ngửa đầu cho giọt rượu cuối cùng rơi vào trong miệng, chép chép môi, bất mãn quơ quơ: "Hết rồi?"
Trong đầu còn có chút hỗn loạn, sắc mặt Sở Chiếu Lưu tái nhợt, liếc hắn một cái. Lời nói còn chưa ra khỏi miệng, một cơn ngứa ngáy bò lên yết hầu, y che miệng ho khan một trận.
Tức khắc người này rượu cũng không uống, bỏ qua bầu rượu. Nắm lấy cổ tay Sở Chiếu Lưu, dò ra một sợi linh lực, sắc mặt ngưng lại: "Sư đệ, chỗ nào khó chịu?"
Sắc mặt Sở Chiếu Lưu uể oải, tự kiểm tra bản thân một phen, xua xua tay: "Không sao cả." Dừng một chút, y có chút không rõ: "Đây là nơi nào?"
Cố Quân Y vô cùng đau đớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-ton-han-khong-dung-lam/451958/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.