Lâm Nguyên phi một mạch đến hoàng cung, tới ngoài cấm cung, vệ binh giữ cửa đang muốn ngăn cản gã lại, Lâm Nguyên quát lên: “Ta là Hổ Cánh Quân nguyên soái Lâm Nguyên, phụng hoàng mệnh giả chết ẩn náu trong dân gian mấy năm, có đại sự khẩn cấp, nếu trì hoãn quân tình, sẽ hỏi tội ngươi!”
Binh sĩ kia vừa nghe tên “Lâm Nguyên”, định thần nhìn lại, tức khắc run cầm cập, còn muốn truy hỏi. Lâm Nguyên đơn giản cởi một khối ngọc bội trên đai lưng xuống, giơ lên thật cao —— đây chính là vật Nhiếp Cảnh ban tặng ngày trước, hoa văn hình rồng phản chiếu ánh sáng mặt trời. Binh sĩ kia vừa thấy được, không dám ngẩng đầu, đành phải nói nói quanh co: “Lâm đại nhân biết quy củ trong cung, tuy tiện như thế —— ”
Lời còn chưa dứt, Lâm Nguyên đã đi xa. Binh sĩ kia tay chân luống cuống, lại không dám tự ý, đành phải vội vã muốn đồng bạn bẩm báo với trưởng quan. Lâm Cao giơ ngọc bội lên cao, đi thẳng một mạch vào. Gặp phải vệ binh, vẫn bị gã hầm hầm nghiêm nghị quát lui xuống. Ngày xưa gã là bề tôi được thiên tử sủng hạnh, luôn xuất nhập cung cấm bằng ngọc bội kia, nhiều lão binh từng trải trong lòng đều biết. Mắt thấy gã đã chết mà sống lại, mặc dù trong lòng kinh hãi, thấy nét mặt của Lâm Nguyên, cũng không dám nghiêm túc ngăn cản. Phần nhiều là quát hỏi hai tiếng lấy lệ cho qua. Lâm Nguyên vốn vô cùng quen thuộc với tẩm cung của Nhiếp Cảnh, cứ một đường chạy thẳng đến nội đình.
Gã đến điện Sùng Quang nơi Nhiếp Cảnh ở, nhìn bức phù điêu khắc long phượng, mờ mịt xuất thần một hồi, cắn răng một cái, sãi bước đi tới.
Chúng cung nô bảo vệ Nhiếp Cảnh vừa thấy Lâm Nguyên, đều kinh ngạc, giống như thấy quỷ, rối rít hô lớn “Hộ giá”, tức khắc chặn Lâm Nguyên ở ngoài cửa. Chỉ có Tào Hân Nhiên là người đã từng phụ trách chuyện của Lâm Nguyên khi đó, biết nội tình, vừa nhìn thấy thì ra là Lâm Nguyên, cau mày nói: “Lâm đại nhân, vạn tuế gia không phải muốn ngươi an tâm ở tại sơn trang Linh Hạc sao, thế nào lại chưa được tuyên triệu đã tới đây? Cẩn thận kẻo vạn tuế gia biết, lại phạt ngươi thật nặng —— ”
Lâm Nguyên lẳng lặng cười một tiếng, cũng không giải thích, chỉ hỏi: “Nhiếp Cảnh —— muốn chết, phải không?” Gã gọi thẳng danh tự của đương kim hoàng thượng, ngữ khí lại cực kỳ ôn nhu an tĩnh.
Tào Hân Nhiên sửng sốt, thấy vẻ mặt của gã có gì không đúng, trong bụng cảnh giác, phất tay ra hiệu mọi người khẩn trường phòng bị, trầm giọng nói: “Lâm đại nhân, hoàng thượng chưa nói muốn gặp ngươi, ngươi vẫn là mau trở về đi!”
Lâm Nguyên cúi đầu lặng lẽ xuất thần một hồi, buồn bã cười một tiếng: “Nhưng ta chỉ muốn gặp y thôi mà. Y muốn chết, có phải không?”
Tào Hân Nhiên không ngờ gã cố chấp như vậy, trong lúc nhất thời không có lời nào để nói, vốn định bảo thị vệ xung quanh bắt Lâm Nguyên, lại sợ kinh động đến Nhiếp Cảnh bị bệnh đến mê man, đang đau đầu, bên trong bỗng nhiên truyền ra âm thanh đạm mạc của Nhiếp Cảnh: “Tào Hân Nhiên, để gã vào đi.”
Lâm Nguyên nghe được âm thanh quen thuộc này, hơi cau mày lại, lập tức ung dung thản nhiên đi vào.
Nhiếp Cảnh nửa tựa ở trên giường, cố lấy lại tinh thần, cười nhạt về phía Lâm Nguyên: “Ban chỗ ngồi cho Lâm khanh.”
Lâm Nguyên cười cười: “Vi thần cố ý đến xem… bệ hạ chết như thế nào. Bệ hạ chắc chắn không tiếc ban cho vi thần vinh hạnh này chứ.” Lời này đại nghịch bất đạo, Tào Hân Nhiên nghe thấy sắc mặt đại biến, đang muốn thét ra lệnh lực sĩ lực sĩ mang chuỳ kim qua (1) trừng phạt nặng, Nhiếp Cảnh cười nói: “Không cần, các ngươi lui xuống đi… Lâm khanh có lẽ có lời muốn nói.” Y nói hơi nhiều, vô cùng mất sức, lại càng tựa xuống cái gối đầu thêm một chút.
Tào Hân Nhiên thấy vẻ mặt thê lương thoáng hiện ra sát khí, của Lâm Nguyên trong bụng bất an, thấp giọng nói: “Bệ hạ, người này —— ”
Nhiếp Cảnh dù sao cũng là người sắp chết, cũng không lo lắng Lâm Nguyên lắm, cười một tiếng: “Không sao.” Lại phất phất tay. Tào Hân Nhiên không còn cách nào khác, đành phải mang theo tuỳ tùng ra bên ngoài chờ.
Lâm Nguyên vẫn lẳng lặng nhìn lúc này liền nói: “Bệ hạ quả thật rất có dũng khí.”
Hai mắt Nhiếp Cảnh hơi đóng lại, dưỡng thần một hồi, từ từ nói: “Ngươi đã gặp Nhị đệ của ta rồi chứ.”
Lâm Nguyên không ngờ tới vừa gặp mặt y đã hỏi chuyện này, lạnh lùng nói: “Mới gặp rồi.”
Nhiếp Cảnh hơi hé mắt, chậm rãi nói: “Vậy là tốt rồi. Các người hoà hoả. Trẫm mới an tâm. Lâm khanh, trước đây… là trẫm có lỗi với ngươi… hoàn hoản là Nhị đệ đối với ngươi một tấm chân tình, có thể bồi thường —— ”
Lâm Nguyên sửng sốt, gượng cười haha lên, tiếng cười càng lúc càng lớn, chậm rãi cười đến chảy nước mắt, lạc giọng nói: “Nhiếp Cảnh, ngươi cho răng ta sẽ vẫn nghe theo sự an bài của ngươi sao? Ngươi… dựa vào cái gì…”
Nhiếp Cảnh đang bệnh tinh thần mệt mỏi, nghe tiếng cười của gã cảm thấy chói tai, cau mày nói: “Bởi vì hắn thích ngươi… không tiếc mất đi hai mắt vì ngươi, đá ném đi tất cả… sẽ không có ai đối với ngươi như vậy nữa đâu, Lâm Nguyên. Các ngươi sống cho tốt đi.” Y lại nói lên lời khuyên bảo ôn nhu như vậy, ngay cả bản thân nghe được cũng thấy nực cười hết sức, nhưng dù sao vẫn phải nói, khó khăn lắm mới nói xong, trong lòng phiền muộn đau đớn đến khó thở, có chút choáng váng tựa trên gối đầu, nhắm hai mắt lại.
Lâm Nguyên thấy thần sắc trắng bệch của y, thật sự rất ốm yếu xanh xao, tựa hồ có thể chết đi, trong lòng quặn lại một trận, bỗng nhiên bước nhanh lên phía trước, chụp hai vai y lại, lạc giọng nói: “Nhiếp Cảnh, cho dù đệ đệ ngươi đối đãi với ta như thế nào, người ta thích là ngươi —— ngươi có nghe hay không? Ta chán lắm rồi, không muốn lại giả vờ giả vịt nữa, chơi trò mèo vờn chuột với huynh đệ các ngươi. Ngươi cũng đừng nghĩ sắp xếp cuộc đời của ta. Lâm Nguyên ta, mệnh có thể không do ta, nhưng tim sẽ do chính mình làm chủ!”
Thân thể Nhiếp Cảnh vô lực, bị gã lắc đến choáng đầu, nhưng ánh mắt vẫn lãnh khốc như cũ, nhẹ nhàng nói: “Nói như vậy, ngươi không chịu bồi Nhị đệ của ta?”
Lâm Nguyên run rẩy nói: “Ta chỉ bồi ngươi. Mặc kệ sống, hay là chết ——” Ánh mắt vốn sắc bén hung ác lúc đầu, bỗng nhiên liền nhu hoà thê lương.
Nhiếp Cảnh lắc đầu, gắng gượng lấy lại sức lực nói: “Không cần, trẫm không muốn ngươi tuẫn táng*. Lâm khanh… trong lòng trẫm, chưa bao giờ từng yêu thương ngươi, ngươi —— tự thu xếp ổn thoả vậy.”
(*Tuẫn táng (殉葬): chôn theo người chết)
Lâm Nguyên ra sức lắc đầu, đột nhiên hung hăng giữ lấy đầu y, hoá cuồng hôn lên đôi môi không có chút huyết sắc của y, lóng ngóng nói: “Trong lòng ta có ngươi là được, bệ hạ… ta mang ngươi đi, có được không? Khi sống ngươi không chịu yêu ta, ta liền mang xương của ngươi đi, bệ hạ —— ”
Gã đang tự điên cuồng bộc lộ, bỗng nhiên bụng dưới chợt lạnh. Võ công của Lâm Nguyên cực cao, cảm thấy bất ổn lập tức tránh ra, nhưng vẫn trúng một kích.
—— Trên bàn tay gầy trơ xương của Nhiếp Cảnh, đang nắm một chuỷ thủ (2) đầy máu.
Từ sau khi Chu hậu làm loạn, y càng ngày càng đề phòng, cho dù đang bệnh, dưới gối đầu cũng ngầm giấu một thanh chủy thủ. Không ngờ hôm nay lại dùng để đâm bị thương cái người cuồng nhiệt đối với y nhất trên đời. Nhiếp Cảnh nhìn máu tươi trên mũi dao, nhìn lại ánh mắt thương tâm muốn chết của Lâm Nguyên, chỉ cảm thấy kiệt sức, khe khẽ thở dài: “Đủ rồi, ngươi ra ngoài đi.”
Lâm Nguyên che lấy bụng dưới, hơi đứng không vững, run rẩy nói: “Bệ hạ —— một dao này —— vì sao ngươi không đâm vào ngực ta?” Ánh mắt tối mịt của gã cong lên nhìn chằm chằm Nhiếp Cảnh, khoé miệng giống như đang cười, nhưng mà cười vô cùng u ám.
Nhiếp Cảnh bị gã hỏi đến khó có thể đáp trả, có lòng nói nhiều, nhưng quả thật không có một chút khí lực nào. Không ngờ Lâm Nguyên lại lảo đảo lắc lức tiến tới, tuy Nhiếp Cảnh có lường trước tính tình của gã, vẫn cảm thấy bất ngờ, cau mày nhìn gã. Lâm Nguyên cười bi thảm một tiếng, nắm lấy bàn tay đang cầm dao của Nhiếp Cảnh, chậm rãi nâng lên, nhắm chuẩn ngực mình mà đâm mũi dao vào, ôn nhu nói: “Bệ hạ —— đâm xuống ở đây —— ta liền được giải thoát ——”
Đầu Nhiếp Cảnh choáng váng đến gần như không nghe rõ gã đang nói gì, âm thầm cắn đầu lưỡi một chút, mượn sự đau nhức để khôi phục thần trí, gắng gượng ngồi dậy, gạt cái dao, răng rắc một tiếng, khiến thanh chuỷ thủ kia bay ra, khẽ quát lên: “Đừng hồ đồ nữa.” Chỉ là dùng một chút lực như vậy, vẫn không nhịn được mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lại vô lực ngã xuống.
Sắc mặt của Lâm Nguyên tái mét, đè bụng xuống, buồn bã nói: “Ngươi cứ khinh thường ta, ngay cả chết vì ngươi —— ngươi cũng không chịu?”
Nhiếp Cảnh lạnh lùng trả lời: “Không nên. Ta chưa bao giờ động tâm đối với ngươi. Lâm Nguyên, ngươi đi đi.” Tuy y đã bệnh đến gần chết, lời này khi nói ra lại như đinh đóng cột, vô cùng minh mẫn.
Lâm Nguyên chấn động, toàn thân run rẩy, xuất thần một hồi, bỗng nhiên cười híp mắt nói: “Thì ra ngươi sợ sau khi ngươi chết ta sẽ không thể sống tốt được, cố ý chặt đứt ý niệm của ta. Cho dù ta đâm một dao vì ngươi, ngươi vẫn không có một câu dỗ ngon dỗ ngọt, để tránh cho ta thật sự tuẫn táng theo… Bệ hạ… ngươi cũng không phải không đếm xỉa ta một chút nào mà… Ta rất vui mừng.”
Trong lúc nhất thời Nhiếp Cảnh nghẹn lời, đơn giản nhắm mắt lại không nói gì.
Lâm Nguyên suy nghĩ một chút, cười nói: “Ta thật sự rất vui mừng đó, bệ hạ —— ngươi đã không nỡ để ta chết —— nhưng lại không chịu yêu ta —— ta dứt khoát để ngươi nợ ta cả đời, ngươi nói… có được hay không?” Gã hỏi có được hay không, nhưng cũng không cho Nhiếp Cảnh cơ hội trả lời, bỗng nhiên nhặt thanh chuỷ thủ lên, một nhát cắt động mạch, máu lập tức trào ra.
Nhiếp Cảnh quát lên: “Làm gì vậy?” Y thật sự không đề được chút khí lực nào, ngay cả những lời này cũng nói ra cũng là *hữu khí vô lực* (yếu ớt).
Mặt của Lâm Nguyên trắng bệch gần trong suốt như đồ sứ, ngưng mắt nhìn Nhiếp Cảnh, khẽ cười một tiếng: “Máu của ta mang theo độc tính nhiều năm, nóng khô hạng nhất, mặc dù là độc, nhất định có thể kéo dài tính mạng của ngươi thêm mười ngày nửa tháng.”
Nhiếp Cảnh chấn động, nhìn Lâm Nguyên, nhất thời im lặng.
“Cho nên —— bệ hạ, ngươi phải nhớ kỹ ta cả đời, có được không?” Vẻ mặt Lâm Nguyên tươi cười, lại cảm thấy cực kỳ mỹ mãn, mạnh mẽ đưa cổ tay tới bên khoé miệng của Nhiếp Cảnh, khẽ giục: “Uống nhanh.”
Nhiếp Cảnh ngưng mắt nhìn Lâm Nguyên, sự băng lãnh sắc bén trong mắt không khỏi dậy lên một tia gợn sóng, đột nhiên kéo mạnh sợi dây thừng bằng vàng ở đầu giường.
Tào Hân Nhiên và mấy thị tòng ở bên ngoài đang chờ đến sốt ruột, chợt nghe được tiếng chuông vàng trên mái hiên vang lên rộn rã, vội vàng tuôn vào. Lão thấy Lâm Nguyên một thân là máu, sắc mặt Nhiếp Cảnh tái nhợt, không khỏi sợ hãi nói: “Hộ giá hộ giá!” Đã sớm có chừng mười tên to con vạm vỡ nhào tới, lợi dụng lúc Lâm Nguyên mất máu mệt mỏi, ba chân bốn cẳng bắt gã lại.
Lâm Nguyên bị đè chặt xuống đất, bất giác thất thanh kêu lớn: “Bệ hạ, ngươi khinh thường ta, ngay cả khi ta muốn cứu ngươi, ngươi cũng khinh thường sao?”
Nhiếp Cảnh vung tay lên, quả quyết nói: “Dẫn gã quay về lại sơn trang Hạc Linh trông giữ nghiêm ngặt, đợi dưỡng thương lành rồi, trục xuất khỏi kinh thành, vĩnh viễn không được trở về nữa.”
Lâm Nguyên chấn động, sửng sốt đau khổ, run giọng nói: “Nhiếp Cảnh —— ngươi sẽ chết, để ta cứu ngươi!” Thanh âm thảm thiết như phát điên, rõ ràng lo lắng tới cực điểm.
Nhiếp Cảnh vốn đã kiệt sức, nghe vậy lại gắng gượng ngồi thẳng dậy, khẽ mỉm cười: “Lâm Nguyên, ta giày vò ngươi không ít, nhưng ngươi lại đối đãi với ta như vậy. Nếu ta đã không thể yêu quý ngươi, lại càng không thể chịu bất cứ một ân huệ nào của ngươi. Ngươi đi đi.” Ra hiệu mọi người kéo Lâm Nguyên xuống, liền nghe được tiếng gào thét khàn khàn của gã ở dọc đường dần dần đi xa.
Nhiếp Cảnh suy nghĩ xuất thần, từ từ nghe được thanh âm của Lâm Nguyên nhỏ dần đến không còn nghe được nữa, bỗng nhiên mất hết sức lực dựa lại trên giường.
Tào Hân Nhiên kinh hãi, vội vã thúc giục thái y đang đợi ở phòng bên qua cấp cứu, đang rối loạn, bên ngoài có một tiểu thái giám vội vã tiến vào, trời cực lạnh mà cư nhiên chạy gấp đến nhễ nhãi mồ hôi, bất chấp lễ nghi, quỳ bịch xuống đất nói: “Bệ hạ, Binh bộ Thượng Thư Trương Khoa có công văn khẩn cấp đưa tới!”
…
Nhiếp Hi một đường lao đi rất nhanh, chợt nhớ lại chưa mang mặt nạ dịch dung, chỉ sợ với thân phận Ngô vương còn mang tội khó mà vào cung, vội vã đeo mặt nạ lên. Cũng may đây là ở ngoài thành, không ai thấy hành động cổ quái của hắn. Hắn vừa nghĩ đến tính tình của Lâm Nguyên, trong bụng lo lắng, cố phi nước đại lao đi như gió. Không bao lâu đã vào thành, vừa vặn có một đội vệ binh đi qua, Nhiếp Hi mừng rỡ, lấy lệnh bài bên hông Lý Phong Kỳ ra, yêu cầu một con tuấn mã, vội vàng chạy về phía nội thành.
Rẽ qua hai dãy phố, ở chỗ góc đường đột nhiên có một người xông ra, tiến tới ngăn cản đầu ngựa của Nhiếp Hi: “Lý tướng quân! Lý tướng quân!” Võ công của người này cực cao, nhẹ nhàng đưa tay lên, liền có thể cứng rắn ghìm lại tuấn mã đang chạy băng băng.
Nhiếp Hi nhìn lại, là một khuôn mặt xa lạ, hắn đang nôn nóng vì chuyện Nhiếp Cảnh, quát lên: “Nhường đường!” Liền đẩy người nọ qua một bên, người kia cung kính thi lễ, nhưng khó khăn lắm mới tránh được đại cầm nã thủ* của Nhiếp Hi, khom người nói: “Vương gia nhà ta có lời mời tướng quân.”
(*Đại cầm nã thủ (大擒拿手): một chiêu thức trong Vịnh Xuân Quyền)
Võ công Nhiếp Hi cực cao, bình thường khó gặp địch thủ, không ngờ một chiêu lại không bắt được hán tử kia, hơi thấy bất ngờ, trầm giọng nói: “Quý phủ là —— ”
Người kia khẽ mỉm cười, nhưng tướng mạo gã âm trầm, cười rộ lên cũng không dễ nhìn hơn chút nào, thấp giọng nói: “Anh vương Nhiếp Huyễn. Nghe nói hoàng thượng bệnh nặng, Vương gia vô cùng lo lắng, đã vào kinh thành, tính ngày mai triều bái thiên nhan. Hiện tại có chuyện muốn thương lượng với Lý tướng quân…”
Nhiếp Hi chấn động, Mai Thế Huân vừa mới đề nghị lập Nhiếp Huyễn làm hoàng thái đệ, không ngờ gã đã vào kinh, lẽ nào hai người này quả thật đã sớm thông đồng nhau? Nhiếp Huyễn bỗng nhiên mời Lý Phong Kỳ, rốt cuộc là đang tính toán gì? Chẳng lẽ gã lo lắng không thể thuận lợi đoạt được vị trí hoàng thái đệ, tính cấu kết với Lý Phong Kỳ, can thiệp triều chính?
Nếu chỉ là như vậy, ngược lại cũng cho qua, sợ hơn là Nhiếp Huyễn nghe được bệnh tình nguy kịch của Nhiếp Cảnh, có tính toán khác. Phải biết rằng, năm đó Nhiếp Thương Khung vẫn có dã tâm làm cửu ngũ chí tôn, chỉ sợ Nhiếp Thương Khung đã gởi gắm nơi Nhiếp Huyễn đi?
Ngẫm lại, hắn phải nên giả vờ hồ đồ, lợi dụng cơ hội dò hỏi ý tứ của Nhiếp Huyễn một chút. Nhưng mà bây giờ bệnh của Nhiếp Cảnh đã cực kì không ổn rồi, lại thêm một Lâm Nguyên không rõ ý đồ, chuyện gì cũng có thể phát sinh, làm sao dám ở lại?
Lập tức nói: “Anh vương yêu cầu, Lý mỗ vốn nên tòng mệnh. Thế nhưng thật sự đang có việc gấp, không bằng ngày mai sẽ nói? Cảm phiền các hạ thay ta thăm hỏi Anh vương.”
Người kia dường như cũng không bất ngờ, cười tủm tỉm xích lại gần một chút, ôn nhu nói: “Lý tướng quân không thể? Vậy cũng không cần đi rồi.” Lời còn chưa dứt, một ngón tay búng ra, thì ra là Liệt Thần Chỉ đã thất truyền từ lâu! Lần này nếu để gã bắn trúng, sợ không phải chỉ gãy một cái xương!
Nhiếp Hi hét lên một tiếng, cong cổ tay lại chụp xuống, vừa vặn gạt đi hướng về động mạch của gã. Người nọ không dám bị hắn bắt lấy, nhanh chóng biến chiêu. Nhiếp Hi nhanh tay, liên tục đánh trúng gã mấy cái, chạm tay vào như đánh trúng sắt thép, dĩ nhiên bàn tay đau ê ẩm, rõ ràng cương khí hộ thân của người này vô cùng cao minh. Trong chớp mắt, hai người đã ra được hơn mười chiêu, lại cân sức ngang tài. Nhiếp Hi dùng thân phận của Lý Phong Kỳ, xuất thủ chỉ dùng bảy phần công lực, nhưng hơn xa hiệp khách giang hồ tầm thường, người này lại có thể không rơi xuống thế hạ phong, nhìn lại ở hoàng cung, vẫn thật sự không có cao thủ như vậy. Xem ra Nhiếp Huyễn vì đế vị, chỉ sợ đã sớm chiêu mộ nhân tài, tính toán mọi cách.
Người nọ thấy không thể giết chết Nhiếp Hi, cũng rất ngạc nhiên, trong cặp mắt âm trầm loé lên sự kinh ngạc. Nhiếp Hi nắm lấy cơ hội khi gã đang hoảng hốt, ngón tay rung động, như đao sắt liên tiếp xuất kích như đánh tỳ bà bằng đồng, liên tục điểm cùng lúc ba huyện vị trước ngực gã. Đây là tử huyệt, cho dù cao thủ cũng không chịu nổi, nhưng người nó chỉ là hoảng hốt nhất thời, cư nhiên thoát ra nhanh chóng lùi lại. Nhiếp Hi cười cười: “Chạy đi đâu?” Lật bàn tay lại cấp tốc bắt lấy, đánh vào tay gã một chưởng. Không ngờ người nọ sau khi bị thương thân pháp vẫn cực kì nhanh nhẹn, lại tránh thoát. Chợt nghe một tiếng rách toạc, thì ra nửa ống tay áo của gã bị xé xuống, tức khắc lộ ra một đoạn cánh tay trong suốt như ngọc, cùng tướng mạo âm trầm cứng đờ vô cùng không thể nói nên lời của gã.
Nhiếp Hi chỉ cảm thấy lúc mới chạm vào da thịt cánh tay của người nọ, có cảm giác mềm mại ấm nhuận không nói ra được. Hắn ngẩn người ra, biết người này ắt hẳn đã dịch dung, lẩm bẩm nói: “Nữ nhân?” Người kia giận dữ, đang muốn nhún người lên tiếp tục ác đấu, chợt có một thanh âm trầm ổn sang sảng nói: “A Tích, ngừng tay.”
Hán tử kia nham hiểm quét mắt nhìn Nhiếp Hi, thật sự dừng tay, thấp giọng nói: “Lý tướng quân, võ công của ngươi có thể nói là tốt hơn nhiều so với lời đồn. Không ngờ ngươi có thể giấu dốt như thế.”
Nhiếp Hi cười một tiếng: “Không dám.” Liền đoán được, hán tử âm trầm đang thấy đây chính là đệ nhất mưu sĩ Lý Tích dưới trướng Nhiếp Huyễn. Trước kia nghe nói Lý Tích vô cùng cao minh, vì Nhiếp Huyễn mà hiến rất nhiều mưu mẹo thần kỳ, còn có công trạng trong các cuộc chiến đẫm máu. Chỉ là từ nhỏ khuôn mặt gã đã xinh đẹp hơn xa nữ nhân, thường bị người ta giễu cợt khi dễ, liền không kiêng nể mà trả thù, dưỡng thành tính tình ngang bướng âm trầm. Cũng chỉ có một Nhiếp Huyễn hào sảng tiêu sái mới có thể chứa chấp gã, còn dùng làm người tâm phúc. Nếu Nhiếp Huyễn bí mật vào kinh tranh giành đế vị, có lẽ cực ít tuỳ tùng, nhất định sẽ mang theo Lý Tích bên mình. Đoán là dáng dấp của Lý Tích quá gây chú ý, liền dịch dung vào kinh.
Nếu hán tử âm trầm này là Lý Tích, thân phận của người nói kia, khá là rõ ràng —— chính là thân sinh huynh trưởng của hắn, người đang ngầm tranh đoạt đế vị, Anh vương hiện thời, Nhiếp Huyễn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]