Nhiếp Cảnh thở dài một tiếng, nhẹ nhàng an ủi vuốt tóc hắn, chợt phát hiện tóc mai Nhiếp Hi có chút trắng như sương, không nhịn được mà tay run một cái. Nhiếp Hi mới hơn hai mươi tuổi, thế nào cũng không nên đã có đầu bạc, mà đôi tóc mai có thể tang thương vậy…
Có lẽ, thật là sự si tâm vọng tưởng này của mình đã hại hắn quá nhiều, là lúc để buông tay rồi.
Y trầm mặc một hồi, gượng mỉm cười nói: “Nhị đệ, chớ có buồn phiền. Trước kia vi huynh rất có lỗi với ngươi, nhưng mà… ta cũng dự sẵn để lại một chút bồi thường. Đây vốn là ta đề phòng mình làm việc quá đoạn tuyệt, không thể vãn hồi, cho nên lưu lại một con đường sống, không ngờ quả nhiên phải dùng tới. Haha.”
Y nói đến đây, thanh âm nhịn không được mà khẽ run, hẳn là vô cùng không thể cắt đứt được, dừng một hồi lâu, mới gắng gượng tiếp tục: “Ngươi nghe xong… nhất định, nhất định… sẽ vô cùng kinh hỉ*.”
(*Kinh hỉ (惊喜): kinh ngạc và vui mừng)
Nhiếp Hi sửng sốt một chút, trong lòng mơ hồ có loại dự cảm bất thường, cảm thấy lời tiếp theo Nhiếp Cảnh muốn nói nhất định rất đáng sợ. Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, ngưng mắt nhìn thật sâu ánh mắt của Nhiếp Cảnh, ôn nhu đáp: “Đừng nói nữa, ca ca… ngươi có thể sống tốt, thần đệ đã cảm thấy là vui vẻ lớn nhất rồi… ca ca…”
Nhiếp Cảnh khẽ mỉm cười, trên khuôn mặt nhợt nhạt hơi có chút phiếm hồng, rõ ràng hết sức vui thích, suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-tai-thien-ha/2130011/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.