Trường Ly khoác bao linh thóc đầy ắp bay sang chỗ Yên Cửu.
Đeo linh thóc đuổi gà không khác gì lao động khổ sai, khối lượng vận động hôm nay chắc nhiều nhất đời kiếm của nàng luôn.
Trường Ly bay tới trước mặt Yên Cửu, vứt bao linh thóc vào lòng chàng.
“Cứ cho ăn kiểu này thì biết đến bao giờ mới xong, bọn mình đổi cách đi.”
Yên Cửu ước lượng bao linh thóc chẳng vơi được tẹo nào, nhìn Trường Ly hỏi: “Nàng có cách gì hay?”
Trường Ly liếc nhìn lũ gà vô tri trong sân, thờ ơ phán: “Các cụ xưa thường giết gà dọa khỉ, nay bọn mình sẽ giết gà dọa gà.”
Yên Cửu vô thức trợn tròn cặp mắt phượng, “Nàng tính giết gà á? Nhỡ bị quản sự Linh Cầm Viên phát hiện thì...”
Trường Ly lắc tua kiếm, gục gặc đầu đắc ý nói: “Đâu cần giết thật, mình giả bộ thôi.”
Nàng nhìn chằm chằm con gà Phi béo nhất đàn, bảo Yên Cửu, “Bắt con đó đi.”
Một khắc sau, một cái nồi sắt to đùng được bắc lên đống lửa.
Trường Ly nhúng mũi kiếm vào thử độ ấm của nước rồi bảo Yên Cửu vứt con gà béo chàng mới dùng linh khí trói lại vào nồi.
Mới đầu con gà béo kia hơi căng thẳng nhưng nó thích nghi với môi trường ấm áp này cực nhanh, sau đó cứ trồi sụt trong nồi y như cái bánh trôi trắng cỡ lớn.
Mấy con gà Phi khác đứng xa xa thấy vậy bỗng nổi lòng tò mò mon men lại gần.
Thấy con gà béo trong nồi sung sướng quá,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-linh-khong-co-chi-tien-thu/2621592/chuong-13.html