Yên Cửu thoáng híp mắt lại, vừa rồi hình như chàng liếc thấy một đôi tai dài xẹt ngang. 
Chàng khều củ khoai còn lại ra khỏi đống lửa, “Không sao, nàng ăn củ này đi.” 
Trường Ly tức tối cầm lấy củ khoai, “Chẳng biết tên trộm kia chui đâu ra mà dám cướp khoai của ta, ta mà bắt được hắn thì...” 
Trường Ly lại bắt đầu lột vỏ khoai, nhưng nàng chưa kịp cắn miếng nào thì cái bóng trắng kia lại xuất hiện. 
Lúc này, Trường Ly cảm nhận rõ ràng có một bộ lông mềm mại quét qua tay mình, vừa nhẹ vừa nhanh. 
Nàng nhảy dựng khỏi tấm đệm cói, chỉ vào hướng cái bóng trắng biến mất mà quát: “Mi giỏi lắm tên trộm khoai kia, sao mi có gan trộm đồ mà lại không có gan ló mặt ra hả!” 
Trong miếu yên ắng không một tiếng động, chỉ có tiếng Trường Ly văng vẳng khắp nơi. 
Yên Cửu phán chắc nịch: “Nó là thỏ.” 
Chàng ngửi thấy mùi yêu khí thoang thoảng trộn lẫn mùi thảo dược mát lạnh. 
Trường Ly lập tức trợn tròn mắt, xót xa nói: “Hắn là thỏ yêu được người ta cúng bái, chẳng biết giàu hơn ta bao nhiêu lần, sao lại cướp khoai của ta chứ?” 
Hai củ khoai to tròn nóng hầm hập, thơm ngào ngạt mà nàng lại không được ăn lấy một miếng! 
Trường Ly tức giận đạp bàn thờ một cái khiến mâm cà rốt bày trên đó lắc lư. 
Trường Ly càng tức hơn, “Thỏ mà sao không ăn cà rốt lại ăn khoai lang làm gì, không sợ nghẹn chết cái miệng ba cánh của hắn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-linh-khong-co-chi-tien-thu/2621528/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.