Lãnh Thanh Thanh bị Lãnh Liệt sai đi quét tước tàn cuộc vào lúc sáng sớm mới biết được Hàn Nguyệt đêm qua bị chủ tử nhà mình ăn sạch sẽ. Quá mức kinh ngạc, trong lúc nhất thời hắn thật sự phản ứng không kịp. Cho đến khi nhìn thấy Hàn Nguyệt trên người đầy tinh dich cùng máu tươi cuộn mình nằm trên giường hắn mới kêu trời kêu đất, biểu đạt áy náy cùng thương tâm của mình.
“Ô ô ô, ân nhân, đều tại ta hôm qua không thoải mái, không biết ngươi bị bắt về, nếu không, nếu không cho dù ta thấp cổ bé họng không cứu được ngươi, ta cũng sẽ làm cho chủ tử nhẹ nhàng đối với ngươi một chút. Tuy rằng chủ tử nhất định sẽ không nghe ta, nhưng ít ra cũng là một chút tâm ý của ta a, ô ô ô, ân nhân ngươi cứ như vậy bị chủ tử ăn, ta thân là nô bộc cũng khó tránh khỏi tội này. A, không, không đúng, chủ tử luôn luôn chuyên quyền độc đoán, ta thật ra không biết gì.”
Lãnh Thanh Thanh một bên vì Hàn Nguyệt rửa sạch thân thể, một bên vừa nói từ bất đạt ý vô nghĩa để biểu đạt tâm tình thống khổ của mình.
“Ngươi, ngươi quen biết ta sao? Vì sao lại xưng hô như vậy với ta?” Hàn Nguyệt suy yếu hỏi. Người này đột nhiên xuất hiện làm y dâng lên một tia hy vọng, có thể nhờ sự giúp đỡ của hắn để giúp y trốn thoát cũng không chừng.
“Đạo trưởng, người không nhớ sao?” Lãnh Thanh Thanh lập tức vứt bỏ bi thương một khắc trước, vẻ mặt hưng phấn nói: “Hai năm trước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-lanh-tam-han/130875/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.