Cũng may lúc ấy Trần Bình An vừa khéo từ long diêu trở lại trấn nhỏ, nhiều năm qua luôn được Cố thị quan tâm, thế là đi lên đỡ cho mẹ Cố Sán rất nhiều chiêu thức âm hiểm, từ đầu tới cuối, thiếu niên giầy rơm không dám hoàn thủ, Trần Bình An không phải sợ không phải sợ phiền phức, mà là sợ một quyền của mình sẽ đánh chết người.
Thiếu niên lúc đó dưới tiếng quát và chửi rủa của Diêu lão đầu, đã đi qua vô số sơn và thủy, mới mười hai mười ba tuổi đã đi còn nhiều hơn lão nhân trong trấn nhỏ.
Lúc ấy, thiếu niên và phụ nhân ngồi ở cửa sân, Cố Sán thủy chung bị nhốt trong nhà, chắc là nàng ta không muốn con mình nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của mẹ hắn.
Thiếu niên quay đầu lại nhìn, chỉ chỉ vào khóe miệng phụ nhân.
Phụ nhân bĩu môi, sau đó vươn tay ra lau vết máu ở khóe miệng.
Đứa bé ở trong sân khóc thảm thiết gọi mẹ.
Phụ nhân đầu tiên là là cười cười với thiếu niên giầy rơm, sau đó rơi nước mắt.
Ngày hôm sau bên cạnh thiếu niên giầy rơm liền có thêm một cái đuôi.
Câu hỏi của Ninh Diêu đã cắt ngang luồng suy nghĩ của Trần Bình An, "Ngươi đang nghĩ cái gì thế?"
Trần Bình An hỏi: "Ngươi nói Cố Sán và mẹ hắn sau khi rời khỏi, theo Liễu Tiệt Giang chân quân tới tòa Thư Giản Hồ đó, liệu có được sống những ngày lành không?"
Ninh Diêu hỏi ngược lại: "Ngươi cảm thấy hai mẹ con họ ở ngõ Nê Bình sống có tốt không?"
Trần Bình An nghĩ nghĩ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-lai/1480157/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.