Ngõ Nê Bình xa xa, vang lên một tiếng rống giận vô cùng lo lắng, "Cố Sán!"
Đứa nhỏ sắc mặt hơi trắng, "Đi thôi đi thôi, Trần Bình An, ta đi đây!"
Ngoài miệng nói phải đi, nhưng thật ra đứa nhỏ không ý thức được, càng nắm chặt hơn năm ngón tay của Trần Bình An.
Khả năng ở trong tiềm thức, Cố Sán sớm đã xem Trần Bình An là thân nhân duy nhất ngoài mẫu thân hắn.
Trần Bình An mang theo đứa nhỏ đi ra khỏi sân, ngồi xổm xuống, lặng lẽ nói: "Cố Sán, nhớ phải cẩn thận sư phụ ngươi. Còn nữa, chăm sóc tốt cho mẫu thân ngươi, nam tử hán đại trượng phu, mẫu thân ngươi về sau chỉ có thể trông cậy ngươi, đừng để cho bà ấy lo lắng."
Cố Sán ừ một tiếng.
Trần Bình An còn nói thêm: "Đi ra bên ngoài, làm việc nhiều nói ít thôi, phải quản nghiêm cái miệng của mình, chịu thiệt thòi chút cũng không sao, đừng lúc nào cũng mở miệng ra là đòi tiện nghi, người bên ngoài, không giống chúng ta, sẽ ghi hận đó."
Đứa nhỏ đỏ au mắt, trả treo nói lại: "Người chúng ta bên này cũng ghi hận, chỉ mỗi ngươi không có."
Trần Bình An dở khóc dở cười, nhất thời không nói gì.
Trần Bình An đột nhiên bừng tỉnh, trầm giọng hỏi: "Cố Sán, ngươi có lấy được chiếc lá hòe nào hay không?"
Nếu như không có, Trần Bình An không biết là Cố Sán có được tiên gia cơ duyên, nói không chừng thuyết thư tiên sinh kia đến đây, chính là một tấm bùa đòi mạng.
Đứa nhỏ vừa nghe tới điều này liền nổi cơn, ào một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-lai/1480130/chuong-55.html