Không biết vì sao, mắng đến cuối cùng, đứa nhỏ lại mang theo chút nức nở, hung hăng đem hai con ốc sên rút về hang ổ.
Cố Sán trong giây lát cảm thấy sọ não phát đau, chạy nhanh xoay người nhìn lại, sau khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, đứa nhỏ chửi ầm lên: "Trần Bình An! Ông nội ngươi..."
Thiếu niên giầy rơm sắc mặt không được tốt lắm, Cố Sán nhanh chóng gió chiều nào che chiều ấy bồi thêm một câu, "Sức khỏe có ổn không?"
Hành xử lưu loát, biến chuyển như ý, không chút nào ngượng ngạo.
Đã quá quen với thằng nhóc vô tâm vô ý, Trần Bình An lòng đang ôm bình sứ trong lòng, tức giận nói: "Ổn hay không, ngươi còn không biết?"
Cố Sán ý thức được mình còn có chính sự, nhanh chóng kéo Trần Bình An đến cửa viện, sau đó đem hai cái túi tú công tinh mỹ, khăng khăng nhét vào trong tay Trần Bình An, đứa nhỏ hạ thấp giọng nói mà hỏi: "Còn nhớ ta năm ngoái ta đòi ngươi con Tiểu Nê Thu không?"
Trần Bình An không hiểu gì hết, gói to cầm nặng trịch, món đồ cũng không xa lạ, lúc ấy cẩm y thiếu niên kiên quyết đòi mua con cá chép màu vàng kia, sau đó đặc biệt tặng một gói to đồng tiền cho mình. Trần Bình An nhìn xung quanh bốn phía, hai đầu ngõ Nê Bình cũng không người đi đường, vội nhanh chân mở cửa, để Cố Sán vội tiến vào sân, sau khi đem bình sứ đặt ở một bên, gọn gàng dứt khoát hỏi: "Có người ngoại hương muốn mua con Tiểu Nê Thu này của ngươi, đúng hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-lai/1480129/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.