Đạo nhân trẻ tuổi hai tay ôm đầu, vẻ mặt như tan vỡ dáng dấp thì thê thảm, hình như là đang ngửa đầu hỏi trời: " Một nhân quả lớn như vậy đập đến đây, không phải là khiến cho cái trán của bần đạo khắc bốn chữ "Một lòng muốn chết" sao? Bần đạo mấy năm nay vân du tứ phương, màn trời chiếu đất, trèo non lội suối, thường xuyên đi trên đường bị chó cắn... Rất khổ cực có được hay không! Làm con mẹ Cao thị Đại Tùy ngươi, còn có lão cẩu họ Ngô, các người chờ cho bần đạo, cái món nợ này không có năm trăm năm, căn bản tính không rõ ràng lắm... Tu vi đạo hạnh của bần đạo thấp kém như thế, thật sự không gánh nổi gánh nặng này..."
Đạo nhân trẻ tuổi đã bắt đầu nói năng lộn xộn cúi đầu nhìn, chỉ thiếu điều không có rơi lệ đầy mặt, "Cô gái nhỏ, cô phát lòng từ bi, buông tha bần đạo có được hay không, quay đầu lại bần đạo tìm giúp cô một chỗ non xanh nước biếc, phong thuỷ vô cùng tốt, khẳng định có thể phúc trạch đầy nhà... À sai rồi, cô nương vẫn là hoa cúc khuê nữ, vậy..."
Thiếu nữ đã hoàn toàn hôn mê.
Đạo nhân trẻ tuổi mắt thấy bốn bề vắng lặng, ngồi xổm xuống lặng lẽ mở bàn tay của thiếu nữ.
Vù một cái.
Phi kiếm dừng lại trên không trung, mũi kiếm cách mi tâm của đạo nhân trẻ tuổi, chưa đến ba tấc.
Đạo nhân trẻ tuổi lẳng lặng buông tay ra, vẻ mặt thương hại, hiên ngang lẫm liệt nói: "Người chớ đâu phải cây cỏ, há có thể không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-lai/1480104/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.