Lý Tuấn Huy đi vào Tàng Thư Các thì cảm thấy có chút kỳ quái.
Tại sao các cao nhân thực lực cao cường lánh đời lại trắng trợn ngồi trước cửa Tàng Thư Các như vậy.
Trái lại cái người quét rác hắn cho là cao nhân lại là một phế nhân.
Không gian bên trong Tàng Thư Các rất cao, hơn nữa không khí cũng vô cùng hanh khô.
Xem ra là đã dùng cách gì đó để bảo đảm công pháp bí tịch không bị hơi ẩm dây vào.
Bên trong tầng một rộng rãi vô cùng, đặt rất nhiều kệ sách, trên mỗi một cái kệ sách đều được đánh dấu là loại công pháp nào.
Nhưng lúc này bên trong tầng một chỉ có lác đác khoảng hơn mười đệ tử trong môn đang lựa sách.
Khi hẳn lên đến tầng hai thì cảm nhận rõ ràng số thư tịch ở tầng này đã giảm mạnh.
Chỉ có khoảng mười mấy kệ sách, cũng chỉ có hai ba người bên trong, trong đó trùng hợp có vị sư huynh trước đó đã từng nói chuyện với hắn.
Người nọ vừa nhìn thấy Lý Tuấn Huy đã nhiệt tình vẫy tay cười nói: “Sư đệ, bên này có mấy bộ công pháp hệ lôi rất tốt đấy.
“Còn là công phu Hoàng cấp thượng phẩm nữa, vô cùng thích hợp với đệ.”
Lý Tuấn Huy có hơi xấu hổ chỉ lầu trên, cười nói: “Cảm ơn sư huynh, nhưng ta muốn đến tầng ba.”
Tay người nọ cứng đờ giữa không trung, hẳn ta ước chừng đã phải ở tông môn tích cóp một năm mới tích đủ một ngàn năm trăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-khach-mu/3404743/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.