"Ngươi không chỉ mù, có khi não ngươi cũng không thông minh lắm đâu."
Nghe vậy, Lý Tuấn Huy cũng chỉ cười cười, đối với chuyện người đàn ông có phải là tiền bối hay không, hẳn thấy hoàn toàn không quan trọng.
Hản đang cảm ơn một câu nói tùy ý của đối phương đã gỡ giải một vài khúc mắc trong lòng hắn.
Thế nhưng đúng lúc này, phía sau có người nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông thế là không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Lão Cao này cũng thật là.... tính khí vừa thối vừa quái!"
Lý Tuấn Huy động lỗ tai, quay đầu nhìn sang đệ tử kia rồi khẽ hỏi: "Sư huynh biết người kia là ai à?"
"A!"
Người thanh niên hoảng sợ hét lên một tiếng, sau đó lập tức khom lưng xin lỗi: "Xin lỗi, ta không hề có ý chế nhạo ngươi, thật sự là... có hơi đột ngột."
Lý Tuấn Huy cười cười, hắn nhún vai rồi nói: "Không sao, sư huynh lễ trọng rồi."
Người thanh niên mỉm cười, sau khi nhìn trang phục tông môn hẳn đang mặc, người thanh niên hiểu ra.
"Sư đệ là đệ tử của đỉnh Thiên Lôi, Lý Tuấn Huy đúng không?"
Thấy chàng thiếu niên không phủ nhận, người thanh niên tiếp tục nói: "Người kia tên là Cao Khải Văn, từng... ay ya, không nói nữa."
"Tóm lại đừng chọc vào hẳn ta là được, nếu không hẳn ta có thể đuổi ngươi chạy ba vòng trong Tông đấy!"
Sau khi người đó đi, Lý Tuấn Huy cũng lắc đầu, không nghĩ về hán tử què chân kia nữa.
Nhưng trong lòng hắn thầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-khach-mu/3404742/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.