Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49
Chương sau
Đột nhiên, Lục Khang Niên lạnh lùng quát to: "Đồ Khuê quỳ xuống!" Da mặt nam nhân run lên, nhưng lại không hề oán thán mà quỳ rạp xuống đất trước mặt chúng đệ tử. Sau đó trong tay Lục Khang Niên xuất hiện một cái roi, toàn thân cái roi đen sì, trên thân roi còn đầy mũi nhọn. Vung cổ tay một cái, trường tiên lập tức hóa thành một cái bóng quất lên lưng người đàn ông! Vút! Âm thanh này vô cùng thanh thúy, áo bào trắng sau lưng Đồ Khuê lập tức rách ra. Chỉ một thoáng, máu tươi đã thấm ra toàn bộ lưng. Vút vút vút! Cái roi được giơ lên cao rồi liên tục quất lên người đàn ông. Từ đầu đến cuối người đàn ông không rên một tiếng nào, hắn ta im lặng chịu đựng tất cả. Người đàn ông quỳ trên mặt đất mặt tái nhợt, những giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống sàn đá xanh. Trong lòng mọi người đều run rẩy, không ai biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng mọi người đều bị khiếp sợ bởi cơn giận của tông chủ. Lục Khang Niên bỏ cái roi da đang cầm xuống, hai mắt đỏ ngầu, lão trừng mắt nhìn người đàn ông bị bong da tróc thịt sau lưng. "Đồ Khuê nhà ngươi giỏi lắm! Ta cho ngươi làm đỉnh chủ đỉnh Thiên Kim, thế mà ngươi quản giáo đồ đệ như thế à?” "Hay cho một cái tên đệ tử! Hay cho một đỉnh Thiên Kiml" "Đệ tử tiên môn, oai phong quá nhỉ!" "Nếu không phải bà lão tám mươi tuổi kia đi bộ suốt hai mươi ngày, đi đến chân núi Đại Hạ Kiếm Tông." "Thì đến bây giờ ta vẫn không biết đệ tử đỉnh Thiên Kim các ngươi ở dưới núi oai phong như thế đấy!" "Ta còn không biết Đại Hạ Kiếm Tông ta, lại có phần tử. biến chất không bằng cầm thú như vậy!" Lúc này, Đồ Khuê đang quỳ dưới đất không nói được câu nào, bởi vì hắn ta biết đệ tử của mình đã phạm vào tội lớn tày trời. Vào lúc mọi người vẫn còn hơi mờ mịt, thanh niên bị trói trên không trung kia giận dữ gào lên. "Ta xem trọng nữ nhân đó là phúc của nàng ta!" "Dựa vào đâu mà ta phải bị phạt? Huống hồ ta còn cho nàng ta trăm lượng bạc! Nàng ta mới là kẻ được hời!" Lục Khang Niên giơ tay ra hút thanh niên kia vào trong tay, bóp chặt cổ của hắn ta! Gương mặt cương nghị đó kề sát tên thanh niên rồi lạnh lùng quát: "Chuyện đã đến nước này mà ngươi vẫn nghĩ là ngươi không sai ư?" "Đệ tử tiên môn mà làm bậy!" Thanh niên bị bóp cổ sắc mặt đỏ bừng, nhưng đôi mắt trợn to kia lại nói cho mọi người biết, hắn ta không phục. Tay phải của Lục Khang Niên vỗ mạnh vào bụng tên thanh niên! Rầm! Mọi người nhìn thấy chỗ bụng của tên thanh niên tản ra một đạo khí hoàn. “Ual khụ khu! al" Thanh niên ụa một tiếng nôn ra một ngụm máu.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49
Chương sau