Lâm Đông hơi sững sờ, sau đó nhìn về phía mảnh vải trên hai mắt Lý Tuấn Huy, nhếch miệng cười.
“Họ đều gọi ta là Đông Tử, sau này ngươi cũng gọi ta như thế là được.”
“Đi thôi, nhìn linh phù thì có lẽ cũng sắp xong rồi.”
Lý Tuấn Huy có ấn tượng tốt với thiếu niên quen thuộc này, hai người kề vai sát cánh đi về phía quảng trường.
Lúc này, khi Lý Tuấn Huy ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, hắn phát hiện có lẽ sân của quảng trường này có chu vi khoảng hơn hai ngàn trượng.
Mà đằng sau quảng trường còn có hơn trăm bậc cầu thang, phía trên là lỗ trống khổng lồ được hình thành bởi hai ngọn núi.
Phía trên là bốn chữ ‘Đại Hạ Kiếm Tông’ rồng bay phượng múa được khắc lên trên đá.
Xung quanh có hàng chục kiếm khí với màu sắc khác nhau bay lượn xung quanh.
Lâm Đông nói bên tai Lý Tuấn Huy: “Nhìn thấy không, cái đó là động Thiên Môn đấy.”
“Ngọn núi bên trái tên là núi Thiên Tử, dường như tất cả hoạt động bên ngoài của Đại Hạ Kiếm Tông đều ở đó.”
“Lát nữa, buổi kiểm tra linh căn quan trọng nhất cũng ở đó.”
“Ngọn núi cao nhất phía bên phải tên là núi Thiên Kiếm, là nơi toạ lạc của chính điện tông môn.”
Nghe Lâm Đông nói như thế, Lý Tuấn Huy không khỏi nghi ngờ nói: “Ngươi rất quen thuộc với Đại Hạ Kiếm Tông à?”
Lâm Đông để lộ ra một nụ cười ngây ngô trên khuôn mặt, gãi gãi đầu rồi trả lời.
“Từ lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-khach-mu/3404714/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.