Ngay khi Lý Tuấn Huy bắt đầu bước lên bậc thang đầu tiên, đã lập tức thu hút ánh mắt của không ít người.
Thiếu niên này cõng theo một chiếc hộp lớn sau lưng, vậy mà lại không chút do dự bước lên bậc thang.
Mảnh vải màu đen che trên mắt thiếu niên cũng khiến người khác không khỏi đưa mắt nhìn.
Quản sự vẫn luôn rũ mắt không nói bỗng mở mắt ra nhìn về bóng người trên bậc thang.
Theo như ông ta thấy thì chiếc hộp đá sau lưng thiếu niên nặng ít nhất hơn hai trăm cân!
Nhưng nhịp thở của thiếu niên này vẫn đều đều từ đầu đến cuối, không có chút biểu hiện mệt mỏi nào.
Ánh mắt của quản sự đột nhiên lóe lên một tia sáng, trong miệng lẩm bẩm nói.
“Cơ thể như này… Sợ là đã đến cảnh giới Đoái Thể.”
Vút!
Một tiếng xé gió rất nhỏ vang lên bên tai thiếu niên, chân thiếu niên lập tức phát lực, thân thể nhanh chóng tránh sang một bên.
“Hở?”
Lý Tuấn Huy đứng trên bậc thang khom lưng hành lễ với quản sự rồi nói: “ y… Vị tiền bối này mới vừa rồi định làm gì vậy?”
Quản sự nhìn thân thủ linh hoạt của thiếu niên thì ý cười trên mặt càng đậm hơn vài phần.
“Nhóc con, không cần sợ, đó chỉ là một tấm phù tính giờ mà thôi.”
Lý Tuấn Huy có hơi xấu hổ mà gãi đầu, thì ra là phù chú dùng để tính giờ.
Quản sự xoay ngón tay một vòng, tấm phù màu vàng kia lập tức xoay quanh Lý Tuấn Huy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-khach-mu/3404713/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.