Chương trước
Chương sau
Trong phòng khách tinh xảo, tổng quán chủ Trương Hồng Long cung kính rót rượu cho một lão nhân mặt đen, miệng nịnh hót.

Đột nhiên có người xông vào, hét to:

- Tổng quán chủ, việc lớn không tốt!

Trương Hồng Long nhíu chặt mày, tức giận quát:

- Cút, không thấy ta đang chiêu đãi khách quý sao?

Trương Hồng Long nhìn hướng lão nhân, cố nặng nụ cười:

- Hồng trưởng lão, người hầu không hiểu biết lễ độ xin trưởng lão đừng chê trách.

Lão nhân thản nhiên nói:

- Không sao, xem sắc mặt của hắn đúng là có việc gấp, nghe hắn nói trước đi.

Về thân phận, địa vị, thực lực của lão nhân hơn xa Trương Hồng Long nên có khí độ tĩnh dưỡng.

Trương Hồng Long cười nịnh:

- Đa tạ trưởng lão.

Trương Hồng Long quay sang người đó sắc mặt âm trầm quát:

- Nói!

Người đó đổ mồ hôi lạnh vội nói:

- Hạ Hầu Nguyên quán chủ chi nhánh khu thứ tám thành đông đấu sinh tử với quán chủ Sở Môn kiếm quán đã bị giết. Mấy thành viên Quy Nguyên cảnh cũng vì muốn trả thù tại chỗ nên đã bị giết.

Trương Hồng Long giận dữ quát:

- Phế vật!

Hạ Hầu Nguyên có thực lực Quy Nguyên cảnh cửu giai mà bị người chết, những người khác ngu ngốc muốn trả thù ngay tại chỗ, bị giết chết cũng đáng đời.

Trương Hồng Long nói:

- Chết thì chết, phái người khác đi tọa trấn là được.

Trương Hồng Long đang lo nịnh lão nhân này, một đại nhân vật của Thiên Thần tông. Trương Hồng Long nịnh bợ vì muốn cho nhi tử của mình bái đối phương làm sư phụ, dù không thể bái sư cũng phải khiến đối phương phá cách tuyển nhận, dù sao nhi tử của gã có thiên phú không tệ.

Người kia nói nhanh:

- Nhưng thưa tổng quán chủ, người giết Hạ Hầu Nguyên là một Luyện Khí thập nhị giai.

Lão nhân đang ngồi chơi nghe vậy trợn to mắt.

Trương Hồng Long không tin:

- Nói bậy bạ, Luyện Khí thập nhị giai mà giết Quy Nguyên cảnh cửu giai, ngươi ngu đến hết thuốc chữa.

Người đó rối rít phân bua:

- Tổng quán chủ, ta không nói nhảm, đây là tin tức mới truyền đến, mấy ngàn người thấy tận mắt.

Lão nhân mở miệng hỏi:

- Cụ thể là chuyện gì?

Trương Hồng Long tức giận quát:

- Nói mau!

Người xông vào nhanh chóng kể lại từ đầu đến cuối vụ việc.

Hồng trưởng lão đứng dậy nói, chớp mắt biến mất:

- Trương quán chủ, đa tạ chiêu đãi, lão phu đi trước một bước.

***

Khi quay về Sở Môn kiếm quán kiếm khí trong đan điền của Sở Mộ đã tán loạn hoàn toàn, kinh mạch đứt từng khúc, đan điền cũng bị tổn hại nặng vỡ thành mấy mảnh.

Trong tình huống bình thường bị như vậy tức là đã phế, nhưng Sở Mộ không lo chút nào.

Sở Mộ dặn dò:

- Vương Đạo, tạm thời giao việc kiếm quán cho ngươi giải quyết, ta phải bế quan một thời gian.

Sở Vương Đạo rầu rĩ nói:

- Đại ca, nhưng ta chưa làm bao giờ.

Sở Mộ nói:

- Bình thường ta làm thế nào thì ngươi học như vậy, sau này kiếm quán sẽ giao cho ngươi quản lý. Ngươi cũng nên lớn lên, thành gia lập nghiệp truyền thừa Sở gia.

Đúng vậy, Sở Mộ định phát triển Sở Môn kiếm quán rồi bồi dưỡng Sở Vương Đạo, khiến gã kế thừa kiếm quán xem như trả lại nhân quả đoạt xá. Đương nhiên phải giải quyết luôn chuyện phụ thân của Sở Vương Đình bị giết.

Sở Mộ mới dặn dò Sở Vương Đạo xong đang định bế quan thì có người trực tiếp xông vào, xuất hiện trước mặt bọn họ, là một lão nhân mặt đen nhẻm.

Sở Mộ nhận ra ngay tu vi của đối phương là Niết Bản cảnh, đẳng cấp Tuyệt Thế cảnh.

Lão nhân này là Hồng trưởng lão, với tu vi Vạn Cổ cảnh dốc sức chạy đi thì nhanh kinh người.

Lão nhân nhìn Sở Mộ, mắt hấp háy tia sáng như muốn nhìn thấu hắn:

- Ngươi là Sở Vương Đình Luyện Khí thập nhị giai giết chết Quy Nguyên cảnh cửu giai?

Lão nhân bỗng nhướng mày vươn tay chộp cổ tay Sở Mộ.

Sở Mộ cảm giác đối phương ra tay nhưng một vì tu vi đã phế, hai vì đối phương là cường giả tuyệt thế, cách biệt quá lớn làm hắn không kịp phản ứng, cổ tay đã bị bắt lấy.

Giây sau Sở Mộ cảm nhận lực lượng truyền vào cơ thể mình, lan tràn một vòng rồi rút về đường cũ.

Mặt lão nhân càng đen, vì rất tức giận nên thái độ hằn học hơn:

- Đan điền vỡ, kinh mạch đứt đoạn, không còn tu vi, đã là phế nhân, uổng công lão phu đặc biệt đến một chuyến.

Lão nhân mặt đen lạnh lùng liếc Sở Mộ một cái, hừ lạnh chớp mắt biến mất.

Sở Mộ giãn chân mày nhíu chặt ra, hắn không biết thân phận, lai lịch của đối phương nhưng chưa được đồng ý tự tiện xông vào nhà, chưa được hắn cho phép đã tự tiện dò xét thân thể hắn, làm hắn rất khó chịu.

Trước kia ai làm như vậy đã bị Sở Mộ một kiếm chém, giờ hắn không có thực lực đó nhưng đã nhớ kỹ mặt mũi, hơi thở của lão nhân mặt đen.

Sở Vương Đạo lo lắng hỏi:

- Đại ca, người đó nói đúng không?

Sở Mộ chối:

- Nhìn lầm.

Vì Sở Mộ rất bình tĩnh nên Sở Vương Đạo không nghi ngờ.

Hôm nay dường như không phải ngày yên bình.

Bên ngoài vọng vào giọng nói trong trẻo:

- Có người ở không?

Sở Mộ sai bảo:

- Vương Đạo đi ra xem ai đến.

Sở Vương Đạo vừa gật đầu vừa chạy nhanh ra ngoài, chốc lát sau gã quay về, hai người đi theo sau. Một người là công tử ca có tu vi Niết Bàn cảnh lúc trước Sở Mộ đã gặp.

Công tử ca vừa tiến vào đại sảnh liền nhìn Sở Mộ, chắp tay khách sáo nói:

- Sở huynh, mạo muội tới cửa bái phỏng, chớ trách.

- Mời ngồi.

Sở Mộ vươn tay ra hiệu:

- Vương Đạo, bưng trà lên.

Sở Vương Đạo chạy đi pha trà, tuy thiên phú tu luyện cao hơn Sở Vương Đình nhưng y còn nhỏ, không có lòng kiêu ngạo, ngược lại tính cách nội hướng, ca ca nói gì nghe nấy.

Công tử ca chân thành nói:

- Sở huynh, ta họ Lữ tên Thời, thấy Sở huynh đấu sinh tử thì rất kinh thán, muốn làm quen với Sở huynh một phen.

Lữ Thời vung tay lên, các hòm xiểng hiện ra dưới đất, có tổng cộng năm mươi cái:

- Ta đặt cược mười khối Nguyên Thạch thượng phẩm cược Sở huynh thắng, không ngờ thu hoạch lớn. Năm ngàn khối Nguyên Thạch thượng phẩm xem như quà gặp mặt của ta, cũng là Sở huynh nên có được.

Cách làm của Lữ Thời khiến Sở Mộ ngạc nhiên.

Năm ngàn khối Nguyên Thạch thượng phẩm đủ để Sở Mộ tu lại, tu vi tăng vùn vụt vượt qua đẳng cấp hiện tại.

Sở Mộ không khách sáo nhận lấy năm ngàn khối Nguyên Thạch thượng phẩm:

- Đa tạ.

Tính ra Sở Mộ có được sáu ngàn bốn mươi chín khối Nguyên Thạch thượng phẩm.

Lữ Thời tò mò hỏi:

- Không biết lúc ấy Sở huynh thi triển kiếm pháp tên là gì?

Lữ Thời cảm thấy kiếm pháp đó rất huyền diệu, không nhìn thấu được.

Sở Mộ trả lời thất:

- Trường Không kiếm pháp.

Lữ Thời hỏi ngược lại:

- Trường Không kiếm pháp, là Trường Không kiếm pháp của Thiên Thần tông?

- Thiên Thần tông?

Sở Mộ không biết:

- Đây là kiếm pháp mà phụ thân của ta để lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.