Liên tiếp tu luyện mười ngày, Sở Mộ cuối cùng nắm giữ nội dung quan trọng và kỹ xảo trong đó, thành công tu luyện thành Cuồng Phong Khoái Kiếm. Nhưng hắn cũng chỉ có thể trong thời gian một hơi thở bổ ra mười ba kiếm. So với Vương Hoài Lâm một hơi thở bổ ra mười lăm kiếm, rõ ràng còn có sự chênh lệch.
Mặc dù chỉ là kiếm pháp cấp thấp nhất, nhưng nếu có thể ở trong thời gian một hơi thở liên tục bổ ra rất nhiều kiếm, điều này hình thành uy lực, cũng không thể khinh thường.
Suy nghĩ một chút, trong một hơi thở Vương Hoài Lâm bổ ra mười lăm kiếm, uy lực đã vượt qua kiếm kỹ Phá Phong. Nếu như hai mươi mấy kiếm, chẳng phải là càng mạnh mẽ hơn sao?
Nhưng xuất hiện thêm một kiếm độ khó xuất hiện lại thêm lên rất nhiều, cũng không dễ dàng như vậy.
Sở Mộ chú ý tới, mỗi lần hắn tu luyện Cuồng Phong Khoái Kiếm, ở phía xa bao giờ cũng có một lão già mặc áo bào màu xám nhìn. Mỗi ngày như vậy, Sở Mộ cũng không có để ý. Có nhìn hay không đó là tự do của người khác.
Thoáng một cái, thời gian Sở Mộ đi tới đảo Ác Long đã qua một tháng. Dưới sự khổ luyện, Sở Mộ cũng đã tu luyện Cuồng Phong Khoái Kiếm tới trình độ một hơi thở bổ ra mười lăm kiếm, không kém gì Vương Hoài Lâm. Bản thân hắn cảm giác đối với việc nắm giữ quy tắc phong, hình như đã đạt tới một cực hạn, bình cảnh.
Ngày này, khi Sở Mộ lại phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-dao-doc-than/1978357/chuong-1730.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.