Chương trước
Chương sau
Nếu có một sư phụ tốt sẽ được chỉ điểm càng tốt hơn, bớt đi nhiều đường vòng, càng dễ bước lên con đường chính xác thuộc về mình.

Nếu không có thì mọi thứ chỉ có thể tự dựa vào bản thân, không ngừng tiến lên đi trên con đường trắc trở đầy chông gai, mãi khi thật lâu sau mới tỉnh ngộ lại, mới biết mình nên đi như thế nào.

Hồi Mộng lâu tương đương với chỉ cho đám Kiếm Giả biết rõ đường đi trước mấy chục năm, trăm năm, rồi có phương hướng rõ ràng, tiết kiệm rất nhiều thời gian.

Nhưng muốn vào Hồi Mộng lâu cần thanh toán một vạn, hiện nay Sở Mộ một Thiên Phong tệ cũng không có.

- Qua sát hạch Kiếm Tôn trở thành đệ tử tinh anh là sẽ được thưởng một trăm Thiên Phong tệ, nhưng còn thiếu rất nhiều, cần phải hoàn thành nhiệm vụ kiếm về nhiều Thiên Phong tệ hơn.

Sở Mộ thầm nghĩ:

- Nhưng trước đó ta cần nâng cao trận pháp của mình để biến càng mạnh hơn nữa, rồi mới đi làm nhiệm vụ.

Sở Mộ đã hiểu hiện ra nên làm điều gì, hắn lập tức rời khỏi Kiếm Lâu đi hướng Quan Kiếm phong.

Quan Kiếm phong là thánh địa tu luyện công khai, hễ là đệ tử Thiên Phong kiếm cung đều được tự do đi tham ngộ mà không bị hạn chế gì, không cần nộp bất cứ Thiên Phong tệ nào.

Nên Quan Kiếm phong mỗi giây mỗi phút tụ tập nhiều Kiếm Giả.

Sở Mộ đến Quan Kiếm phong, trong mắt tràn đầy kinh thán.

Quan Kiếm phong là một ngọn núi, núi cao thật cao. Đứng trước Quan Kiếm phong cảm thấy mình thật nhỏ bé.

Trông Quan Kiếm phong như thanh kiếm khí chỉ thẳng lên bầu trời mênh mông, trụi lủi không có cây cối cỏ xanh mà chỉ toàn là đất đá cát.

Đám Kiếm Giả tham ngộ không thể vào Quan Kiếm phong trong vòng mười thước, vì đến quá gần không thể thấy toàn cảnh, không tham ngộ được gì.

Xung quanh Quan Kiếm phong ngoài mười dặm đầy rẫy Kiếm Giả, đều tự mang bồ đoàn ngồi trên đất, cách nhau năm, sáu thước không quấy rầy ai, mắt nhìn Quan Kiếm phong đăm đăm hết sức chăm chú, không chớp mắt cái nào.

Sở Mộ ngừng lại chỗ cách Quan Kiếm phong hai mươi dặm, tức là từ hai mươi đến mười dặm không có chỗ trống cho hắn ngồi.

Quan Kiếm phong cao một vạn thước, rộng ngàn thước, ngẫm lại xem, xung quanh núi từ hai mươi đến mười dặm đều có ngồi đầy thì đông cỡ nào.

Sở Mộ nhìn xung quanh, hắn lấy bồ đoàn ra ngồi xuống, mắt nhìn Quan Kiếm phong, óc nhanh chóng xua tận tạp niệm.

Linh hồn cường đại lại một lần nữa khiến Sở Mộ được lợi, chỉ một giây hắn đã quên mất mặt khác, chỉ lo tập trung vào Quan Kiếm phong.

Trong phút chốc Sở Mộ sinh ra một loại cảm giác, trên Quan Kiếm phong cao vạn thước, mỗi tảng đá đều toát ra kiếm thế kiếm ý mãnh liệt hỗn hợp với nhau ập đến, làm linh hồn của hắn chấn động. Thế giới linh hồn cường đại mà kiên cố đang chấn động, hình thức ban đầu của kiếm phách trong thế giới tinh thần phát ra tiếng kiếm ngân run khe khẽ.

Hạt cát trên Quan Kiếm phong dường như cũng ẩn chứa tập hợp kiếm thế và kiếm ý đáng sợ, hỗn hợp với nham thạch luyện thành kiếm áp siêu kinh khủng tự nhiên giáng xuống.

Thế giới tinh thần chấn động càng rõ ràng hơn, tiếng kiếm ngân của hình thức ban đầu của kiếm phách càng cao vút.

Đây không phải sợ hãi mà là hưng phấn, như bị kích hoạt.

Linh hồn của Sở Mộ cực mạnh, thế giới tinh thần lớn hơn Kiếm Giả bình thường gấp vô số lần, mức độ cứng cỏi cũng hơn gấp mấy lần, chấn động cỡ này không thể tổn thương thế giới tinh thần của hắn.

Nhìn Kiếm Giả khác là biết, loại chấn động này không phải muốn tổn thương bọn họ mà là sự trui rèn.

Hình thức ban đầu của kiếm phách của Sở Mộ rung động, kiếm ý cũng rung theo. Sở Mộ cảm giác như có vô số búa sắt đầy quy luật giã vào hình thức ban đầu của kiếm phách, mỗi lần giã khiến kiếm phách cô đọng một chút, kiếm ý ẩn chứa trong đó cũng bị ảnh hưởng càng tinh tuần hơn.

Kiếm ý có độ mạnh của nó, tức là độ tinh thuần, cường độ càng cao thì uy lực sẽ càng dữ dội.

May mắn lúc ở Thiên Kiếm hiệp trên Cổ Kiếm đại lục trong một năm Sở Mộ nhận kiếm ý liên miên bất tận trùng kích, làm kiếm ý của hắn càng thêm cứng cỏi, về bản chất là biểu hiện độ mạnh tăng cao.

Sở Mộ không ngờ Quan Kiếm phong đem đến niềm vui bất ngờ cho hắn như vậy.

Kiếm áp phát ra từ Quan Kiếm phong ngày càng lớn mạnh, Sở Mộ dần thấy khó chịu.

Lúc này đã có khá nhiều Kiếm Giả không chịu nổi kiếm áp lục tục rời đi.

Tham ngộ Quan Kiếm phong không phải luôn không ngừng nghỉ, Kiếm Giả vừa vào trạng thái tham ngộ đều sẽ nhận kiếm áp phát ra từ Quan Kiếm phong, ai cũng vậy.

Bình thường từ lúc bắt đầu tham ngộ đến không chịu nổi kiếm áp từ Quan Kiếm phong mà dứt ra ước chừng khoảng một canh giờ.

Sở Mộ ở đây đã qua một canh giờ mà kiếm áp còn chưa mạnh đến mức hắn không chịu nổi.

Theo thời gian trôi qua, hình thức ban đầu của kiếm phách lần lượt chấn động, tham ngộ về kiếm dần dâng lên trong lòng Sở Mộ, khiến hắn cảm ngộ về kiếm càng sâu sắc hơn.

Quan Kiếm phong không chủ yếu nhằm vào riêng kiếm ý hay mặt nào khác, nó là thánh địa tu luyện công cộng ẩn chứa nhiều loại tham ngộ. Tham ngộ tại đây có thể nâng cao kiếm ý hoặc cảm ngộ về kiếm, cũng có thể là nâng cao tạo nghệ kiếm thuật vân vân.

Kiếm áp tăng lên đến tột độ, Quan Kiếm phong trước mắt Sở Mộ dường như rung rinh, thiên địa ầm vang. Ánh sáng chói lòa chiếu trên Quan Kiếm phong, núi rung rung vọt lên cao hóa thành thanh kiếm khí siêu to như bị người khổng lồ vô hình nắm trong tay chém mạnh vào Sở Mộ.

Đường kiếm này quỹ tích đơn giản nhưng hỗn nhiên thiên thành.

Sở Mộ động ý niệm, hình thức ban đầu của kiếm phách hóa thành thanh kiếm đánnh trả.

Hai kiếm liên tục va chạm trong không trung, hỏa hoa bắn tung tóe như vì sao tràn đầy hư không, cực kỳ đồ sộ. Hai kiếm va chạm, mỗi kiếm quỹ tích đơn giản nhưng ẩn chứa vô số loại biến đổi, chứa nhiều kiếm lý.

Quan Kiếm phong diễn biến ra kiếm to mỗi đường đi càng thêm huyền ảo khó lường, dần dà khiến Sở Mộ thấy bất lực. Một nhát kiếm chém xuống Sở Mộ không kịp ngăn cản, cả người run rẩy như bị chém thành hai khúc, hắn sợ hãi hừng tỉnh. Quan Kiếm phong vẫn chỉ là Quan Kiếm phong, một ngọn núi cao vạn thước đứng thẳng trước mặt hắn.

Sở Mộ nhìn đám Kiếm Giả xung quanh, hắn khẳng định cảnh vừa rồi là mình tham ngộ mà ra, không phải Quan Kiếm phong thật sự biến thành thanh kiếm to.

Sở Mộ tham ngộ Quan Kiếm phong mất tổng cộng hai canh giờ, nhiều hơn Kiếm Giả bình thường một canh giờ. Số ít Kiếm Giả đã chú ý đến tình huống này.

Tuy khi nào đến Quan Kiếm phong cũng tham ngộ được, nhưng xong một lần cần cách một đoạn thời gian mới tham ngộ lần thứ hai, không thì sẽ chẳng có hiệu quả gì, tương đương với lãng phí thời gian.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.