Chương trước
Chương sau
Tâm tư Vương Long liền chuyển. Bất kể như thế nào, cũng không thể khai chiến với Sở gia với khí thế như thế được. Bằng không hôm nay cho dù có thể thắng lợi, cũng thắng không đẹp, tổn thất vô cùng nghiêm trọng.

Mặc dù nói tổn thất đều là người Lâm gia, nhưng Vương gia cũng có hai trưởng lão tới đây. Nói không chừng, bọn họ sẽ chết ở chỗ này.

- Được. Vương Long ta cho các ngươi một cơ hội công bằng. Chỉ cần Sở gia các ngươi có người nào có thể đánh với ta một trận, hôm nay ta sẽ tạm thừoi buông tha cho Sở gia các ngươi.

Vương Long đã quyết định chủ ý, quát lên:

- Sở gia các ngươi có dám không?

Người của Sở gia không trả lời.

- Ta cũng không khi dễ các ngươi. Chỉ cần Sở gia các ngươi có bất kỳ một người nào có thể cùng ta bất phân thắng bại, xem như các ngươi thắng.

Vương Long lại bổ sung một câu. Hắn không ngừng lợi dụng chiến thuật ngôn ngữ suy yếu khí thế Sở gia.

- Một khi các ngươi thắng, Vương Long ta không chỉ xoay người rời đi, còn thả lập tức hơn hai mươi con cháu kiệt xuất của Sở gia các ngươi ra.

- Nếu như Sở gia các ngươi có người nào có thể đánh bại ta, vậy Sở gia các ngươi không cần quy thuận Vương gia. Nhưng Sở gia các ngươi phải rời khỏi Khai Dương Thành.

Vương Long lại bổ sung một câu.

- Đương nhiên, nếu như các ngươi đều thua, ta cho Sở gia các ngươi một cơ hội liều mạng.

Bởi vì Sở gia không chịu quy thuận, cho nên Vương Long đã nói thành một cơ hội liều mạng, để trong tâm tư người của Sở gia tồn tại một chút may mắn.

Không thể không nói, Vương Long đánh chiến thuật tâm lý rất khá. Trong lòng không ít con cháu Sở gia bắt đầu dao động.

Không phải bọn họ không đủ kiên định, mà là Vương Long đưa ra điều kiện quá tốt. Bất kỳ ai cũng không thích chết. Có thể ở dưới điều kiện không quy thuận vẫn không chết, còn có thể khiến hai mươi mấy người con cháu kiệt xuất Sở gia trở về, cho dù là Sở Đương Hùng cũng có chút động lòng.

- Được. Để Sở Đương Hùng ta tới đánh với ngươi một trận.

Sở Đương Hùng lúc này quát lớn.

Tuy rằng mấy ngày hôm trước, Sở Đương Hùng bị thua ở trong tay Vương Long. Nhưng lúc đó giao đấu, Sở Đương Hùng vẫn chưa xuất toàn lực. Hắn nghĩ, nếu như thi triển ra Phong Chi Tương, nói không chừng còn có thể đánh bại Vương Long.

- Tất cả các ngươi lùi lại.

Vương Long âm thầm mừng rỡ, nói.

Sở Đương Hùng cũng để cho tất cả người của Sở gia lui lại. Toàn tiền viện Sở gia trống trải. Phạm vi tiền viện

rất lớn.

Sở Đương Hùng cầm trong tay một thanh Ngụy Kiếm Khí.

Không có cách nào. Lấy tài lực của Sở gia, căn bản mua không nổi kiếm khí hạ phẩm.

Ở bên trong toàn Khai Dương Thành, Ngụy Kiếm Khí đã là vật rất trân quý. Về phần kiếm khí hạ phẩm, cái này dường như chỉ là lời đồn đại. Cho dù là Vương gia cũng không có.

Chỉ có điều sau khi Vương Long trở về, chắc mang về vài thanh kiếm khí hạ phẩm.

Ngụy Kiếm Khí cũng không thích hợp để kiếm giả Hóa Khí Cảnh sử dụng. Khó có thể phát huy được tất cả uy lực. Nhưng không có cách nào, Sở Đương Hùng chính là không có kiếm khí hạ phẩm. Đây còn là một thanh kiếm tương đối tốt trong số những thanh Sở Mộ mang về.

Điều này không thể không khiến người ta có cảm giác bùi ngùi. Ba gia tộc lớn của Khai Dương Thành so với bên ngoài, đơn giản là vô cùng yếu.

Nhìn Ngụy Kiếm Khí trong tay Sở Đương Hùng, trong mắt Vương Long lóe lên một tia xem thường.

Trở tay rút kiếm khí phía sau ra, Vương Long không nói một lời, trực tiếp một kiếm đâm về phía Sở Đương Hùng. Một kiếm này, kiếm khí Tiên Thiên ngưng tụ, kiếm quang chói mắt lóe lên. Uy lực của một kiếm này càng cường đại hơn.

Ngoại trừ Sở Đương Hùng ra, những người khác đều híp mắt lại. Bọn họ chỉ cảm thấy trước mắt chợt hoa lên, không nhìn thấy rõ ràng. Bất giác, trong lòng hoảng sợ.

Vẻ mặt Sở Đương Hùng đầy nghiêm nghị, một kiếm chém ra, kiếm khí ngang dọc.

Thoáng chốc, kiếm khí của hắn bị một kiếm này của Vương Long đánh tan. Một kiếm vẫn đang đâm tới với tốc độ cực nhanh. Lực lượng ngưng luyện giống như một.

Leng keng.

Một tiếng va chạm vang lên. Tia lửa bắn ra. Sở Đương Hùng liên tiếp lui về phía sau vài bước. Chỉ thấy trên thanh Ngụy Kiếm Khí đã có một lỗ thủng.

Luận về lực lượng và mức độ tinh thuần của kiếm khí Tiên Thiên, Sở Đương Hùng cũng không bằng Vương Long. Bởi vì phẩm cấp công pháp bọn họ tu luyện chênh lệch rõ ràng.

Ngụy Kiếm Khí cũng có không cách nào và kiếm khí hạ phẩm so sánh với.

Hơn nữa còn có một điểm rất trọng yếu. Kiếm giả Hóa Khí Cảnh chân chính chiến đấu, cũng không phải thoạt nhìn càng hoa lệ, phạm vi càng lớn thì càng tốt. Điều này biểu thị trên phương diện lực lượng tan rã.

Chỉ có những tán kiếm giả có chút thiên phú, ít tiếp xúc đến những chỉ điểm tương đối hệ thống hóa, mới có thể cho rằng thanh thế càng lớn càng tốt. Bọn họ không biết, càng ngưng luyện lực lượng, uy lực sẽ càng cường đại.

Mà bây giờ, Sở Đương Hùng chính là thuộc về loại tán kiếm giả ít hiểu biết đó. Điều này rơi ở trong mắt Vương Long, chính là động tác của trẻ con.

- Phong Chi Tương!

Sở Đương Hùng rống to một tiếng, giống như mãnh hổ rít gào. Dường như hắn muốn tăng thêm khí thế cho một kiếm này. Gió lớn nổi lên, vù vù chấn động. Mọi người dường như cảm thấy mình cũng bị trận gió lớn này thổi đi. Cát đá bay đầy trời.

Hắn hình như cũng hiểu rõ, cuộc chiến đấu càng kéo dài càng bất lợi cho chính mình, cho nên, quyết đoán ra tuyệt chiêu.

- Hóa ra con bài chưa lật của ngươi là một chiêu kiếm kỹ siêu giai. Đáng tiếc, ngươi không lĩnh ngộ ý cảnh, cũng không có kiếm khí hạ phẩm. Hơn nữa, còn không có hoàn toàn luyện thành chiêu kiếm kỹ siêu giai này.

Vương Long liếc mắt liền nhìn ra nội tình trong một chiêu này của Sở Đương Hùng. Hắn không khỏi cười lạnh, vẻ mặt tràn ngập sự xem thường.

Bất chợt, chỉ thấy Vương Long đâm ra một kiếm. Trên một kiếm này, thình lình có ngọn lửa màu đỏ ngưng luyện chảy xuôi, không ngừng dâng lên. Dưới một kiếm này, gió lớn do Sở Đương Hùng thi triển ra trực tiếp bị xé rách, trở nên nóng bỏng. Mọi người chỉ cảm thấy dường như mình đang ở bên cạnh lò lửa lớn, mồ hôi nóng nhễ nhại.

Những tiếng leng keng chói tai vang lên. Một bóng người bay ngược ra, miệng phun máu tươi ra. Thanh kiếm trong tay trực tiếp bị đánh gãy, bay sang một bên.

- Phụ thân.

sắc mặt đám người Sở Hành Không đại biến, vẻ mặt lo lắng bay tới.

- Lão gia chủ.

Sắc mặt các huynh đệ Sở gia cũng đại biến.

Một tiếng động vang lên. Sở Đương Hùng đập vào một ngọn núi giả, khiến ngọn núi giả bị đập nát. Hắn lại phun ra một búng máu. Sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt suy yếu.

Sở Đương Hùng được đám người Sở Hành Không đỡ lên, thân hình lắc lư. Rõ ràng, hắn đã bị nội thương rất nặng, đã không có sức để tiếp tục chiến đấu nữa.

Nếu như Sở Đương Hùng nắm giữ một thanh kiếm khí hạ phẩm, đồng thời lĩnh ngộ ý cảnh, sẽ không bị thua nhanh như vậy. Đáng tiếc, hắn là một kiếm giả Hóa Khí Cảnh tiểu thành, ở trong Hóa Khí Cảnh thuộc hàng dưới cùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.