Chương trước
Chương sau
- Người này không ngờ đạt được thứ hạng 65, ở trên ta. Ta vẫn không nên khiêu chiến hắn thì thỏa đáng hơn. Bằng không nếu chẳng may bị hắn đánh bại, ta mất đi quyền ở lại trong Kiếm Lâu riêng, đúng là được một mất mười.

Lôi sư huynh nhìn chằm chằm vào Sở Mộ một hồi, tâm tư chuyển động, sau đó xoay người rời đi. Đồng thời hắn âm thầm nghĩ tới:

- Không biết hắn sẽ đi khiêu chiến với Tạ Đông Hoa hay không? Nếu như khiêu chiến, thật ra có trò hay để nhìn.

Chấp sự mặc áo bào đỏ tuyên bố đợt khiêu chiến Tiểu Kiếm Tháp lần này kết thúc. Đợt kế tiếp vẫn là ba tháng sau. Tiếp đó hắn liền thu hồi lư hương và bàn, xoay người hóa thành một mũi tên màu đỏ rời đi.

- Sư đệ, chúc mừng chúc mừng.

Luyện Thanh Vân đã đi tới, vẻ mặt tươi cười nói với Sở Mộ.

- Hừ!

Nam Cung Hạo Dương và Hoàng Phủ Phách hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Sở Mộ một cái, xoay người rời đi rất nhanh.

- Thực lực của ngươi hoàn toàn ngoài dự đoán của ta. Chỉ có điều, ta sẽ không để cho ngươi kéo xuống quá xa.

Hoàng Phủ Trường Thiên thản nhiên nói, cũng xoay người rời đi.

Sở Mộ nhìn Luyện Thanh Vân mỉm cười, sau đó liền cùng La Ngọc Phong rời đi. Tiểu Kiếm Tháp lại một lần nữa trở nên yên lặng, chờ đợi ba tháng sau.

Mà tin tức trong các học viên mới, xuất hiện một người lần đầu tiên khiêu chiến Tiểu Kiếm Tháp liền đứng thứ tự trước một trăm, thậm chí đạt được thứ tự 65, giống như một cơn lốc quét tới ngoại phủ, khiến cho tất cả đều chấn động.

Mất một ngày, Sở Mộ mới tiêu hóa được những thứ đoạt được do khiêu chiến với Tiểu Kiếm Tháp. Tuy rằng tu vi không có tiến bước, trình độ kiếm thuật cũng không có tinh thâm, nhưng ở trên phương diện ứng dụng thực tế đã có đột phá, càng thêm thành thạo.

Hơn nữa, khi đối mặt với cường địch tới liên tục không dứt, Huyễn Ảnh Bộ được duy trì liên tục không ngừng ứng dụng ở trong thực chiến, lại có tinh tiến. Trải qua một ngày, Sở Mộ đã có thể thi triển ra tám huyễn ảnh.

Cùng lúc đó, cái tên Sở Mộ này, giống như một trận gió lốc lao tới toàn bộ ngoại phủ. Trong ngoại phủ, ngoại trừ những người đang bế quan không ra ngoài, bất kỳ người nào khác cũng nghe được cái tên này, đồng thời, khắc sâu vào ký ức.

Lần đầu tiên khiêu chiến Tiểu Kiếm Tháp, liền có thể thu được thành tích đứng thứ 65, lưu danh ở trên Thiết Kiếm Bảng. Phần quang vinh này, ai có thể hưởng thụ qua?

- Đại Khôn Kiếm Phủ ta trong trăm năm qua, cũng không xuất hiện người nào lần đầu khiêu chiến Tiểu Kiếm Tháp liền có thể vào trước 100 lưu danh ở trên Thiết Kiếm Bảng. Cho dù là trăm năm trước đây, cũng cực ít khi có loại tình huống này xuất hiện. Sở Mộ này là học viên mới, không tệ, đặc biệt không tệ. Tiếp tục quan sát hắn.

Trong một tòa đặc biệt Kiếm Lâu ở ngoại phủ, có một người trung niên tràn ngập uy nghiêm chậm rãi nói. Trong giọng nói mang theo vài phần coi trọng cùng tán thưởng.

- Vâng, Phủ Chủ đại nhân.

Đứng phía dưới chính là một người mặc áo bào đỏ. Đó chính là chấp sự mặc áo bào đỏ trước đó chủ trì chiến hạng Tiểu Kiếm Tháp.

...

- Sở sư huynh, bên ngoài có người cầu kiến.

Trầm Đào đứng ở ngoài gian phòng của Sở Mộ, nhẹ giọng nói. Hắn và Chu Nghị nghiễm nhiên thành kiếm thị của Sở Mộ.

- Ai vậy?

Trong phòng truyền ra giọng nói Sở Mộ.

- Là đám người Luyện Thanh Vân sư huynh bọn họ.

Trầm Đào nói.

- A. Mời bọn họ tiến vào đi.

Sở Mộ suy nghĩ một chút, nói.

- Được.

Trầm Đào lập tức đi xuống lầu. Sở Mộ lại mở cửa đi ra.

Trương Khánh Vĩ cũng không ở chỗ này. Sở Mộ thoáng cái đạt được danh hiệu thứ 65. Điều này khiến Trương Khánh Vĩ vạn phần hoảng sợ đồng thời cảm thấy tự may mắn. Cũng may giữa mình và Sở Mộ cũng không có thù hận quá sâu, chỉ là một lần xung đột mà thôi, có thể hóa giải.

Chỉ một lát sau, Trầm Đào lên lầu. Đi theo phía sau hắn còn có ba người. Luyện Thanh Vân, Nam Cung Hạo Dương và Trầm Nhiêu.

Đôi mắt tuyệt đẹp đầy yêu mị của Trầm Nhiêu Yêu trực tiếp rơi vào trên người Sở Mộ, ba phần hiếu kỳ ba phần quyến rũ. Dường như nàng muốn nhìn thấy Sở Mộ. Người bình thường đối mặt với ánh mắt nàyc ủa nàng, cho dù không mặt đỏ cũng sẽ có phần không được tự nhiên. Nhưng Sở Mộ lại lộ ra vẻ mặt thản nhiên, bộ dạng hình như hoàn toàn không có chút cảm giác nào. Ngay cả ánh mắt cũng chưa từng biến hóa một chút gì. Điều này khiến Trầm Nhiêu cảm thấy thất bại đồng thời, lại kích thích dục vọng chiến thắng trong lòng nàng.

- Ba vị tìm ta có chuyện gì?

Sở Mộ quét mắt qua một cái, gật đầu thản nhiên nói.

- Sư đệ cũng biết, bên ngoài bây giờ bởi vì sư đệ mà trở nên hết sức náo nhiệt. Những vấn đề bàn luận của mọi người đều liên quan tới sư đệ.

Luyện Thanh Vân nói có vài phần xúcđọng, còn có cả cảm giác hâm mộ mà ngay cả chính hắn cũng khó nhận ra.

- Chỉ là danh tiếng nhất thời mà thôi.

Sở Mộ còn chưa trả lời, Nam Cung Hạo Dương liền nói.

- Nói đúng.

Sở Mộ gật đầu cũng không phản bác. Có thêm hư danh, ngoại trừ gánh nặng và phiền phức ra, cũng sẽ không mang đến những lợi ích gì khác.

Trầm Nhiêu không nói gì, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ. Đôi mắt đẹp lưu chuyển, hình như đang cùng Sở Mộ phân cao thấp vậy.

- Sư đệ, chúng ta tới tìm sư đệ, là có chuyện quan trọng cần thương lượng.

Luyện Thanh Vân mở miệng, trực tiếp tiến vào vấn đề chính:

- Nói vậy đến bây giờ, sư đệ cũng có thể có hiểu được, bên trong Đại Khôn Kiếm Phủ, địa vị của học viên mới thấp đến mức nào.Tùy tùy tiện tiện sẽ có học viên cũ muốn tới ức hiếp chúng ta. Đương nhiên, sư đệ một lần hành động lưu danh ở trên Thiết Kiếm Bảng cới thứ hạng 65, nhất định không có học viên cũ nào mắt không mở dám cả gan trêu chọc sư đệ.

Sở Mộ gật đầu, mơ hồ đoán được ý đồ của ba người Luyện Thanh Vân khi đến đây.

- Nhưng học viên mới tiến vào Kiếm Phủ ngoại trừ sư đệ ra, thực lực những người khác cũng không bằng học viên cũ. Bọn họ đối mặt với sự ức hiếp của học viên cũ, căn bản cũng không phải là đối thủ.

Luyện Thanh Vân tiếp tục nói, giọng nói trở nên dõng dạc:

- Làm một thành viên của học viên mới, cùng chung mối thù, ta tuyệt đối không cho phép loại tình huống học viên mới bị lấn ép như vậy tiếp tục phát sinh. Cho nên, học viên mới chúng ta phải đoàn kết lại. Đoàn kết, chỉ có như vậy, mới có thể đối đầu với học viên cũ, không đến mức rơi xuống hạ phong.

- Thanh Vân huynh nói rất đúng.

Nam Cung Hạo Dương nói xong, nhìn Sở Mộ:

- Sở Mộ, hiện tại học viên mới chúng ta đã thành lập một liên minh, là Thanh Vân Minh, lấy Thanh Vân huynh dẫn đầu làm minh chủ. Mục đích của chúng ta, chính là mời sư đệ gia nhập Thanh Vân Minh. Ta nghĩ, sư đệ cũng sẽ không từ chối, cũng không thể cự tuyệt.

- Sư đệ, tuy rằng ta bây giờ là minh chủ Thanh Vân Minh, chỉ có điều, minh chủ phải do người có thực lực mạnh hơn có uy vọng hơn gánh vác. Lấy thực lực và uy vọng của sư đệ, càng thích hợp đảm nhiệm chức vụ minh chủ này hơn ta.

Luyện Thanh Vân liền vội vàng nói, vẻ mặt thành khẩn:

- Đều là học viên mới, đoàn kết là chính. Sư đệ, chỉ cần sư đệ vừa đáp ứng, lập tức chính là minh chủ của Thanh Vân Minh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.