Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
Pháp hội phải kéo dài trăm ngày, đằng sau Phong Thính Lan có nhiều thêm một cái đuôi nhỏ gọi là Trạc Anh.
"Điện hạ, ngươi uống Thái Thanh Hồng Vân không?" Trạc Anh cười tít mắt ngồi bên cạnh hắn, rót đầy rượu đưa đến trước mặt Phong Thính Lan.
"Không cần." Phong Thính Lan cự tuyệt.
Trạc Anh chọn ra một chùm nho tím từ trong đống tiên quả, ngón tay trắng nõn vô cùng khéo léo lột vỏ ra, lại đưa đến trước mặt Phong Thính Lan: "Điện hạ thử đi?"
Phong Thính Lan nâng mắt nhìn đầu ngón tay dính chút nước của Trạc Anh, đôi mắt ngậm ý cười sáng long lanh nhìn sang hắn.
"Không ăn."
Trạc Anh đổi sang một quả khác, lại muốn hỏi, nhưng bị Phong Thính Lan cắt lời.
"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Phong Thính Lan không biết vì sao con giao long trước mắt này lại ân cần như vậy.
Trạc Anh quăng quả trong tay lên lại vững vàng đón được, nghe vậy nghiêng đầu mỉm cười, nói: "Ta nghe ca ca nói lúc đại kiếp trăm năm trước, điện hạ một kiếm phá vạn trận pháp, quét sạch sát trận bậc nhất đó, trong lòng cũng cực kì ngưỡng mộ đối với điện hạ. Bây giờ gặp mặt, càng cảm thấy điện hạ thân thiết, muốn nói chuyện nhiều cùng ngươi."
Vẻ mặt Phong Thính Lan hơi trầm xuống, trong đại kiếp đó, hắn mất đi người mình yêu, vốn là vết thương trong lòng không thể động đến.
Trạc Anh hoàn toàn không phát hiện ra, lắc lắc bình rượu trước mặt, nhìn nước rượu đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-co-loi-noi/1480208/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.