Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
Lúc Phong Thính Lan đi ra đại điện thì khập khà khập khiễng, tiên nga xếp hàng bên ngoài chuẩn bị hầu sắc mặt ai ai cũng đỏ bừng, cúi thấp đầu, không dám ngẩng đầu lên.
"Không cần quấy rầy Thần Quân nghỉ ngơi." Phong Thính Lan nghiến răng nghiến lợi phân phó một câu, trong lòng vừa giận vừa xấu hổ, phất tay áo rời đi, thẳng đến núi Phù Dao bên ngoài Quan Lan Điện.
Trên núi Phù Dao tổng cộng có 99 đạo cấm chế, đều là chính tay Phong Thính Lan hạ xuống, vì để cầm tù người trong lòng của hắn. Bây giờ hắn cởi bỏ toàn bộ cấm chế, từng bước từng bước đi lên núi.
Sườn núi có tòa lầu gác ngói lưu li xanh, ẩn hiện ở trong núi mờ mịt, Phong Thính Lan đứng bên ngoài lầu ngẩng đầu lên, nhìn thấy người dựa vào lan can lau kiếm. Người đó một thân bạch y gấm hoa, cổ tay áo là hoa văn trạm lam, giống như gió núi phất qua, tiên tư ngọc ánh(*). Vẻ mặt Phong Thính Lan có vài phần hoảng hốt, lại thấp thoáng nhớ đến Sư Yển Tuyết. Vừa nổi lên ý nghĩ này, lại nhanh chóng lắc đầu quên đi, sợ không phải là hắn bị Sư Yển Tuyết đánh ngốc rồi, sao có thể đem người đó và người trước mắt hợp lại làm một chứ.
"Sư phụ." Phong Thính Lan nâng bước thoáng chốc đã xuất hiện trước mặt người trên lầu, trong ngữ khí tràn đầy buồn bã.
"Ta không phải sư phụ ngươi." Tễ Kinh Vân tê tái mà lặp lại.
Phong Thính Lan không giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-co-loi-noi/1480182/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.