Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
Trong Quan Lan Điện mỗi bãi lộn xộn, ngân hồng linh tiêu từ tay tiên dệt ra thành một đống tơ vải vụn, rải rác đỏ đất. Đèn bạc giá nến đổ sụp, dạ minh châu lăn vào một góc, cốt đá cẩm thạch bên giường vỡ thành từng mảnh, chăn mây khắp giường nhăn đến nát bét.
Phong Thính Lan ngửa mặt nằm trên giường, mặt xám như tro tàn, trong đầu chỉ còn lại một câu lặp đi lặp lại: "Toi rồi, tất cả đều toi rồi." Sư Yển Tuyết bên cạnh vẫn đang ngủ mê mệt, hắn đưa lưng về phía Phong Thính Lan, cả người đều cuộn lại góc giường, trên người vô cùng thê thảm, tràn đầy dấu vết xanh tím bị vảy rồng cào ra, đến nỗi da thịt mịn màng trong sườn bắp đùi, thắt lưng, ngực đều đã rướm ra máu đỏ.
Trong lòng Phong Thính Lan cực kì khó chịu, nhưng vẫn đưa tay lấy một chiếc trường bào huyền thanh hoa văn rồng cuốn nhẹ nhàng đắp lên cơ thể trần trụi của Sư Yển Tuyết.
Sư Yển Tuyết bị động tĩnh bên cạnh làm tỉnh giấc, mi tâm hơi nhíu lại, chậm rãi mở mắt ra, đối diện thẳng với một bộ dạng lão bà(*) chết rồi của Phong Thính Lan.
(*) Vợ. Ở đây để là lão bà thì hợp hơn.
"Ngươi sao vậy?" Sư Yển Tuyết mở miệng, thanh âm khàn khàn không thành giọng. Hắn không nhịn được ho nhẹ một tiếng, vừa ho một cái liền khủng khiếp, lại kéo động vết thương dưới thân, đau đớn xuyên tim, hai mắt tối đen xuống, kéo dài một hồi lâu.
Phong Thính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-co-loi-noi/1480181/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.