Hôm sau, cả Lâm và Hoàng đều ngủ nướng. Rõ ràng lúc ở khu quân sự cả hai đã được huấn luyện để ăn ngủ đúng giờ, nào biết vừa rời khỏi môi trường khắc nghiệt đã đổ đốn ngay được. Đêm qua có lẽ phải tới gần ba giờ sáng Lâm mới hết trằn trọc để vào giấc, vậy mà mười một giờ trưa tỉnh dậy thấy Hoàng vẫn đang ngủ với cái dáng nằm tựa sát tường chẳng khác gì hôm qua, trong khi rõ ràng cậu ta ngủ trước cô hai tiếng. Chẳng lẽ một giấc ngủ của Hoàng cần tới mười tiếng đồng hồ?
Ánh nắng ban ngày xuyên qua lớp rèm mỏng của cửa sổ rọi lên người cũng không làm Hoàng tỉnh lại. Lâm thấy cậu ta nằm trong góc ngủ ngon lành như vậy mà bản thân mình quen thói nằm vào giữa chèn ép cậu ta, đột nhiên thấy hơi ngại nên vội rời giường làm vệ sinh cá nhân rồi xem xét chuẩn bị đi nấu cơm.
Cuộc sống sinh viên ngày hè khi không phải học đúng là chỉ có ăn với ngủ. Lâm mới ngủ dậy đã định lo ăn trưa, nhưng cô vừa ra phòng khách đã ngửi thấy mùi đồ ăn bay khắp nhà, phía trong bếp là Bống đang đeo tạp dề tất bật nấu cơm.
"Anh Lâm dậy rồi đấy ạ? Hôm qua anh ngủ có ngon không?"
Câu hỏi nghe hơi khách sáo, mà cũng không đúng lắm khi Bống mới là khách ở nhà này, cô rõ ràng là người đóng tiền thuê nhà hẳn hoi mà?
Dù thắc mắc nhưng Lâm cũng không thể hiện ra mặt, sau đó lại nghĩ có người nấu cơm cho ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-ban-trai-kho-khan-qua/3595793/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.