Mỗi sáng, hầu hết các sinh viên đều phải xuống sân để chạy bộ hoặc lao động dọn dẹp khuôn viên trường, chỉ được phép để lại từ một đến hai người ở lại quét và sắp xếp lại phòng ốc cho gọn gàng sạch sẽ. Bình thường Lâm không bao giờ nhận nhiệm vụ dọn phòng vào sáng sớm vì đó là công việc nhẹ nhàng nhất nên cô nhường các bạn, riêng hôm nay do cái chân đau cơ vẫn chưa khỏi nên lại được các bạn nhường. Kim Chi cũng ở lại cùng, còn nhiệt tình bảo Lâm cứ ngồi chơi, nhưng Lâm tàn chứ không phế nên vẫn vào dọn cùng, thoáng cái đã đâu ra đấy.
Đám còn lại chạy bộ về xong lập tức tìm Lâm kể chuyện: "Hôm nay chạy bộ gặp Minh đấy. Hình như cậu ta cố tình đợi Lâm, nhưng kết quả thì không gặp."
Minh Đảng vừa về đã làm vẻ mặt tiếc nuối, Trà vào phòng sau cùng cười to: "Là duyên số không hợp nên không gặp được nhau đấy. Thấy mặt Minh rồi, trông chẳng có gì đặc sắc. Mặt còn có vẻ gian gian nữa."
Trúc cãi lại cực căng: "Quân Đảng đừng có thêm mắm dặm muối dìm hàng người ta để nâng mình lên chứ. Có mỗi mày thấy vậy thôi đấy! Cạnh tranh công bằng tí đi. Mà nhìn này, mặt Lâm trông có vẻ tiếc hùi hụi kia kìa!"
Ánh mắt đổ dồn về phía Lâm, một đứa lên tiếng hỏi: "Mày tiếc thật đấy à Lâm...?"
Lâm bặm môi, ngại ngùng vì vẻ mặt của mình quá dễ đoán: "Thì cũng hơi..."
Tưởng tượng đến cảnh gặp lại Minh đã khiến lòng thấy hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-ban-trai-kho-khan-qua/3595774/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.