Vốn định học xong ca buổi sáng thì Lâm sẽ bỏ bữa trưa đi ngủ luôn, không ngờ tới lúc lên giường nằm cô vẫn không ngủ được vì bị sự kiện hồi trưa ảnh hưởng.
Ai bảo Lâm quá dễ xúc động với mấy chàng trai đối xử tốt với mình, lại còn đẹp trai cao ráo.
Nằm tưởng tượng đến cảnh mình và Quân nắm tay nhau đi dạo hồ Tây được một lúc đã tới giờ đi học chiều. Lần này học xong Lâm về phòng kí túc xá lăn ngay ra ngủ bỏ luôn cả bữa tối. Tới giờ phút này dù có được một bạn nam đẹp trai ôm ấp thì cũng không thể khiến tâm hồn cô thao thức nổi nữa vì đã thiếu ngủ hai ngày liền rồi.
Đám con gái để Lâm ở phòng và cùng nhau đi ăn cơm. Diệp là người hiểu Lâm nhất, vừa ngồi ăn đã bán thảm cho con bạn: "Tội nghiệp Lâm, được trai đẹp quan tâm có xíu mà cũng bị mất ngủ. Người tệ bạc ong bướm bâu đầy, người tốt ong bướm quay đầu."
"Một nhà hiền triết đã từng nói, người tàn ác thường sống thảnh thơi."
"Hiền triết nói có khác, đúng quá." Diệp gật gù.
Trúc an ủi Diệp: "Đừng lo, hôm Chủ nhật lúc mày với Trà không ở đây, bọn tao có kèo hẹn hò nhóm của Hương tìm ở đâu ra ấy, hẹn với mấy anh trường Cao đẳng Nghệ thuật. Mà đúng là sinh viên Nghệ thuật, cả người toát ra mùi nghệ luôn, mấy ông ấy hát hay lắm. Có một thằng để ý Lâm đấy, còn đòi đưa Lâm về."
Diệp trố mắt: "Cái gì? Có chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-ban-trai-kho-khan-qua/3595771/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.