23:00, phòng 210.
Kim Chi nhìn xuống đứa đang nằm giường dưới, hỏi khẽ: "Mày... trúng gió à?"
"Không..." Lâm thều thào nói.
"Đến kì?"
"Không..."
"Thế bị làm sao? Mày run cầm cập rung cả giường trên rồi, sao tao ngủ?"
"Tao bị..."
"Mày bị làm sao?"
"Tao bị nguyền rủa rồi."
Lâm tiếp tục trùm chăn run lẩy bẩy.
Bị thần Cupid nguyền rủa rồi.
Người ta nói mối tình tuổi học trò thường là mối tình đẹp nhất.
Nhưng nó phải tồn tại thì mới đẹp được chứ?
Mối tình học trò của Diệp Hoài Lâm đâu? Nó đâu?
Ngày còn học cấp 3, hội con gái xung quanh liên tục động viên Lâm rằng "bọn con trai chẳng có gì thú vị", chuyện yêu đương thì "phiền phức lắm", và cũng "chẳng hay ho" đến thế. Nghe lời an ủi Lâm mới nhận ra mình đang tỏ ra sầu bi quá đà nên cô đành cười xoà, đùa lại mấy câu kiểu như "mẹ chúng mày ai được yêu đương đâu mà biết". Còn chẳng có ai thèm trap cô để có cảm giác rung rinh chứ chưa nói đến việc hiểu thế nào là "in a relationship", càng không biết thế nào là khổ vì tình. Nhìn bọn bạn khóc lóc đau khổ vì chuyện chia tay mà cô cũng thấy thèm thuồng ghen tị.
Lâm vốn là người sống tình cảm, ngày ngày lấy bố mẹ làm nhân chứng sống để tin vào tình yêu đích thực, cực kì cực kì muốn được trải nghiệm nhưng không có cơ hội nên cảm thấy ông trời bất công quá, đúng là kẻ ăn không hết người lần chẳng ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-ban-trai-kho-khan-qua/3595769/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.