Chương trước
Chương sau
Lưu Hoa thập tứ thức từng được so sánhvới mười bốn chữ, sơ sinh phù hoa hưu độc ỷ, tàn hận huyễn diệt tịch mạc chung (sự sống như hoa trôi đơn độc, còn sót lại sau cùng chỉ là oán hận cô đơn). Chỉ là đến nay, còn chưa có người nào có vinh hạnh nhìn thấy thanh kiếm này xuất ra chữ ” Huyễn” thì đã không còn hơi tàn.
Trên đất tuyết trắng, phong cuồng gào thét. Hoàng Di Nguyệt ôm chặt hài tử đáng yêu như tinh linh trong tay, một đường giật xuống ngoại bào của mình, đem người bao vây lại.
Rút kiếm mà đứng. Người tuyệt thế, kiếm cũng là khuynh thành. Mực tuyết dấy lên sa y, rực rỡ như thần, thoát ly phàm tục.
Mộc Thanh Lưu mang theo ánh mắt như thưởng thức tác phẩm nghệ thuật, từ cốt tay mảnh khảnh đến ánh mắt tuyệt lệ trong trẻo nhưng lạnh lùng, một đường đến thanh kiếm hắn cầm. Kiếm đúng là hảo kiếm, u quang ám thiểm, vừa nhìn đã biết là thần binh lợi khí quyết đóan chém sắt như chém bùn.
Đột nhiên, không có bất luận dấu hiệu gì, đôi tay xinh đẹp kia bỗng thả rơi chuôi kiếm, mặc cho bảo kiếm oanh oanh rơi xuống đất xé tan từng mảnh tuyết.
Mộc Thanh Lưu giương mắt, hơi có chút ngoài ý muốn nhìn về phía nam tử đang ôm hắn. Hoàng Di Nguyệt lại thẳng đạp tuyết mà đi, trên mặt vẫn là vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn không ra biểu lộ.
” Cha…… Ngươi không cần kiếm kia sao?” Mộc Thanh Lưu thử kéo kéo vạt áo nhuộm đầy máu.
…… Không cần phải lãng phí.
Hoàng Di Nguyệt cúi đầu, con ngươi đen như sao đêm nháy cũng không thèm nháy nhìn vào đôi mắt con hắn,” Trên mặt nhiễm máu, ta không thích.”
Không cần hỏi lại, Mộc Thanh Lưu cũng tự nhiên mà đối với hắn mỉm cười.
Người như vậy, đại khái là quá khiết phích (thích sạch sẽ) đi? Vốn là không nên nhiễm huyết tinh, vốn là bạch y nên như tuyết, mang theo một thanh kiếm sạch sẽ, chỉ múa kiếm vì thiên địa mà không vì giết chóc.
Đáng tiếc cho một thanh hảo kiếm! Nghe khẩu khí vừa rồi của những người kia, kiếm này có tên là Lưu Hoa. Cho dù không phải hạng nhất, nhưng tốt xấu cũng làm cho người tán thưởng, như thế nào lại nói ném là ném đi.
Dường như nhìn ra nghi ngờ của hắn, bạch y nam tử lại nhàn nhạt giải thích.
” Ta bình thường không chọn kiếm.”
Trên giang hồ không người không biết, trên bảng xếp hạng giang hồ thần binh thì Lưu Hoa đứng thứ hai, nó nguyên bản không phải là một thanh kiếm. Vốn như thế, người thật sự lợi hại thì không cần dùng một thứ binh khí nào. Thứ càng lợi hại, cũng phải dựa vào người dùng. Kiếm là vật chết, người mới là sống. ” Lưu Hoa kiếm” của lâu chủ Ảnh Trọng lâu chỉ đơn giản là được người xếp vào một loại kiếm bất định hình duy nhất trên giang hồ. Mỗi một thanh kiếm được Hoàng Di Nguyệt sử dụng đều gọi là Lưu Hoa…… Chính là ý này a?
Mọi người cũng đều biết Hoàng Di Nguyệt chưa từng dùng cùng một thanh kiếm làm hai lần nhiệm vụ. Hắn cũng không dùng thứ dơ bẩn dính máu người khác.
“……” Mộc Thanh Lưu không có ý định truy vấn.
Nam tử thân nhẹ như không, đạp tuyết không lưu vết.
” Đợi một chút.” Mộc Thanh Lưu lại túm lấy ống tay áo của Hoàng Di Nguyệt, đợi nam tử nghe thấy dừng chân lại nhìn hắn mới ôn nhu nói ra:” Cha, trên người của ngươi bị thương, phải chạy nhanh xử lý.”
Hoàng Di Nguyệt từ chối cho ý kiến, ánh mắt cũng không có biến hóa. Chỉ là chuyển sang hướng đến chỗ tuyết sâu mà đi.
…… Đơn giản như vậy đã thuyết phục xong? Mộc Thanh Lưu vốn tưởng rằng thuyết phục người này sẽ rất phiền toái.
Kỳ thật chuyện hắn không biết thực sự còn rất nhiều.
Tỷ như Hoàng Di Nguyệt cũng không cho người ta gần hắn ba thước, chứ đừng nói chi là ôm một người khác, cũng sẽ không để người kéo ống tay áo của hắn.
Tỷ như Hoàng Di Nguyệt cũng không nghe người ta nói chuyện, cũng không trả lời vấn đề của người khác, chứ đừng nói chi là chủ động giải thích nghi hoặc cho người. Đương nhiên cũng sẽ không phục tùng đề nghị của người khác.
Chỉ là, nếu đã có “Cũng không”, thì sẽ có” Nhưng là”, trên đời không có thứ tuyệt đối.
Trong đại tuyết gió lớn, cô lập một tòa mộc lâu hai tầng.
Tiểu lâu Phiêu Tuyết Mộc Hương Di, đây là một tòa lâu dị thường khác biệt. Mỗi một nét trạm trổ liên hoa (đóa sen) đều là dùng thủ pháp tinh diệu khắc ra, có thể thấy được người khắc dụng tâm rất sâu.
Hoàng Di Nguyệt hiển nhiên là đã sớm biết rõ giữa vùng tuyết trắng có ẩn một tòa lâu diệu tuyệt nhã tuyệt như vậy, cứ như quen thuộc mà đẩy cửa vào.
Trái ngược với vẻ tinh tế ngoài cửa, bên trong cũng chỉ có một pho tượng Quan Âm tinh tế lạnh lùng ngồi một mình trên đài sen. Bốn vách tường đã bị mạng nhện quấn kín.
Nơi như vậy, căn bản là giấu không được người.
” Cha…… Nếu như viện quân của những người kia đuổi theo tới, ngươi liền vứt ta xuống dưới để tự mình đi thôi.” Mộc Thanh Lưu cười nhạt nói ra những lời này. Nội dung bên trong cứ như không đủ để quyết định việc sinh tử của hắn.
Hoàng Di nguyệt giống như không nghe thấy, ôm Mộc Thanh Lưu thẳng đi về hướng thần đàn. Đầu tiên là khom người ấn vào một điểm trên lớp bông trong bồ đoàn (dụng cụ để tọa thiền) trước mặt, sau đó lại ngưng khí tụ thành kiếm đâm thẳng đến trái tim Quan Âm!
Tiếp đó, dùng sức mạnh mẽ hạ một kích xuống dưới, thạch điêu cứ như kỳ tích hoàn hảo không một tổn hao gì, lại nghe phảng phất có âm thanh sắt thép ma xát, mấy giây qua đi chỉ thấy chín thước đài sen bỗng nhiên đình trệ! Dưới khuôn mặt Quan Âm xuất hiện một cái huyệt động tối như mực không biết sâu cạn!
Mộc Thanh Lưu từ lúc tới nơi này cũng chưa từng ngừng than sợ hãi qua.
Cơ quan này thiết kế thực sự là xảo diệu. Nếu là người có tâm lễ Phật sẽ quỳ lên bồ đoàn,như thế nào làm ra hành động báng bổ thần đâm nát trái tim Quan Âm! Huống hồ, không có công lực mở ra thì càng kích hoạt song trọng bảo hiểm mà cơ quan này cài đặt!
Mật đạo dưới đài hoa sen âm u ẩm ướt, thậm chí che kín xương cốt đầu lâu.
Hoàng Di Nguyệt ý thức đem hài tử trong ngực ôm càng chặt hơn, không muốn làm cho y chứng kiến cảnh tượng đáng sợ như vậy. Nhưng, hắn bỗng thoáng nhớ tới– đứa nhỏ này, cho dù là tận mắt nhìn thấy huyết nhục chém giết giữa người và người, cũng không sinh ra nửa điểm sợ hãi!?
” Trong lúc này…… Những người kia chắc là tìm không thấy đi…… Gọi là Tiêu Dao môn sao? Nghe rất lợi hại a.” Đôi mắt nhu nhuận hàm chứa vui thích nhìn về phía nam tử lãnh đạm, Mộc Thanh Lưu cố ý dụ hắn nói chuyện.
Thanh âm kia như châu ngọc đánh thạch, không mang theo chút cảm tình trong trẻo nào, nhưng lại rất dễ nghe. Mặc dù Mộc Thanh Lưu gần đây nói ít lại lãnh đạm, cũng không phải là không muốn nghe nhiều.
” Tiêu Dao môn, một tổ chức quỷ dị hành sự khoa trương.”
Hoàng Di Nguyệt tay áo nhẹ nhàng, mang người tiến vào trong thất. Cũng không còn nhìn thấy rõ đáy mắt người nọ bỗng nhiên hiển hiện kinh ý.” Như thế nào?”
” Rất đẹp…… Chỉ là, cũng rất thê lương!”
Mộc Thanh Lưu áp không ngừng chính mình nỉ non. Nhẹ tay khẽ đẩy đẩy ***g ngực nam tử, ý bảo hắn buông mình xuống.
Tứ phía góc tường rủ xuống sa màn màu đỏ sậm, ở trong căn phòng tối không gió nên chỉ bất động. Phía trước có một thủy đàm (đầm nước),trên mặt nước xanh trong nổi lên vài đóa bạch liên, lại có thể ở trong không gian không khí mỏng manh này mà sinh trưởng!
Hồng sa (vải đỏ),bạch liên (sen trắng).
Rất đẹp. Nhưng vì cái gì……lại phảng phất sinh ra sợ hãi!
Hoàng Di Nguyệt đem người thả xuống, nhẹ nhàng đi đến bờ đàm, nhìn xuyên làn nước phản chiếu ra tuyệt mỹ dung mạo của hắn, thản nhiên nói: ” Phía dưới này, chôn cất Ảnh Trọng lâu lâu chủ tiền nhiệm cùng phu nhân Liên Ảnh của hắn. Lúc trước, hắn tự tay dựng nên tòa lâu này, sau đó nhảy xuống đáy hồ tự tử, cùng với nó hợp táng.”
Mi tâm (vùng giữa chân mày) của Mộc Thanh Lưu bỗng nhiên nổi lên bi thương. Tâm tính của y như mặt nước ôn nhu, vừa nghe chuyện như thế đã không ngừng thở dài.
Nhất phiến si tâm phán nguyệt minh (một lòng say mê trông trăng sáng),độc thủ thu trung túy (cô độc bảo vệ trong cơn say). Nhân gian có tình nhưng lắm thị phi, từng đao từng đao, trên đầu gỗ khắc lên đóa sen cùng tên với người mình yêu, người này trong lúc đó tâm tình là như thế nào?
Nhưng, có thở dài thì cũng phải quên đi.
“ Ảnh Trọng lâu?” y khôi phục lại vẻ mặt ôn nhu điềm tĩnh.
” Sát thủ điện đường,” Hoàng Di Nguyệt phong thanh vân đạm giải thích,” ta chính là người đảm nhận thủ vị lâu chủ.”
Hắn xoay người, Mộc Thanh Lưu liền nhìn thấy rõ ràng trên vai hắn có một vết máu.
” Ta lại quên ngươi có thương tích……” Mộc Thanh Lưu tự trách, bước nhanh tiến lên, giữ chặt tay Hoàng Di Nguyệt đưa hắn kéo tới bên tường để cho hắn ngồi xuống.
Thân thủ dò xét bạch y như tuyết, ý muốn cởi ra lại bị Hoàng Di Nguyệt đè lại. Mộc Thanh Lưu ngước lên nhìn hắn, đối phương cũng không nói lời nào, vẫn là bộ dáng quạnh quẽ đến chết lặng, nhưng không có ý buông tay.
Mộc Thanh Lưu cũng hiểu được.
Người tên Hoàng Di Nguyệt này, nam tử cao ngạo lạnh lùng như ánh trăng này là một sát thủ.
Mộc Thanh Lưu so với ai khác đều minh bạch cái gì là sát thủ, bởi vì đã từng có một người tên Phong tồn tại.
Mặc dù thân phận của y bây giờ là ” Đứa con” của hắn, Hoàng Di Nguyệt cũng quả quyết sẽ không để cho y đi tùy ý đụng lên miệng vết thương của hắn. Một sát thủ khi bị đả thương, chỉ thích hợp một mình trị liệu.
Phiền não thở dài một tiếng, Mộc Thanh Lưu ngẩng đầu, trong đôi mắt ôn nhu lạnh nhạt lại có sự kiên quyết tuyệt không nhượng bộ.
Lưỡng chủng ánh mắt không tiếng động giằng co hồi lâu, không biết đã qua bao lâu, Hoàng Di Nguyệt rốt cuộc cũng buông tay, đồng thời thả lỏng thân thể.
Mộc Thanh Lưu cũng không nói nhiều, động thủ liền giật ra y sam của Hoàng Di Nguyệt, nhìn da thịt trắng thuần bóng loáng một tấc một tấc bại lộ ở trước mắt y. Nhưng, y chỉ nhìn thấy trên vai trái có duy nhất một vết đao thật sâu! Huyết nhục theo hai bên miệng vết thương xoáy sâu lan rộng, dữ tợn đến đáng sợ.
Mộc Thanh Lưu nhíu mày, mi tâm đã nhăn thành một đoàn.
“ Trong ao nước này có nước chảy hay không?” Nếu có thì có thể dùng để thanh tẩy miệng vết thương.
” Có.”
Mộc Thanh Lưu liền không nói hai lời, cúi đầu muốn kéo xuống một tấm vải từ trên y phục của mình. Chỉ là, một hài tử năm sáu tuổi thì khí lực còn quá nhỏ, mà vải thì lại quá rắn chắc như thế nào cũng kéo không rách.
Đang lúc y sắp từ bỏ thì một mảnh vải tuyết trắng được đưa tới trước mắt, một bàn tay thon dài xinh đẹp hiện lên.
Hoàng Di Nguyệt nhàn nhạt nhìn Mộc Thanh Lưu, tay nắm theo mảnh vải giật xuống từ trên áo mình.
Mộc Thanh Lưu thần sắc ôn hòa đối với hắn mỉm cười, từ trên tay hắn tiếp nhận mảnh vải, tiếp đó đi tới bờ đàm vắt ướt vải đi trở về.
() 2 chỗ này ta chém, từ gốc là [ 一任], hán việt là nhất nhâm -> ta ứ bjk diễn đạt câu này thế nào nên đành dùng ‘đảm đương, đảm nhận’ aj biết nói sao thì giúp ta nga == ta mệt với chị tác giả này quá
p/s: nhận xét chút về truyện: cốt truyện hay nhưng diễn biến tâm lí quá nhanh, Lưu nhi dù tính cách ôn hòa lãnh tĩnh nhưng chấp nhận thực tại nhanh như vậy thì khiến ta quá choáng váng, lại còn…5t mà già dặn như vậy thấy kì kì sao á (mặc dù hồn là 24t) =”= ngồi edit mà chóng mặt lun==|||
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.