Phong, có người nói chết là một loại tự do. Như vậy, nếu ngươi cho ta tự do, ta sẽ tiếp nhận nó.
Mộc Thanh Lưu bị chính suy nghĩ của mình khiến cho không biết nên khóc hay cười. Đàm luận tử vong thì đàm thật nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng áp dụng lên hành vi thực tế, nào có đơn giản nói chết thì chết như vậy…… Nhưng là, một sát thủ được xếp vào hạng thượng đẳng như “Phong Hành” muốn một người chết thì dù người đó có giãy dụa trước lúc sắp chết cũng đều là quá dư thừa, mặc dù người đó chính là hắn.
Nói về hiện tại…… Trước mắt, tình huống của hắn dường như rất khác lạ……
Hay là nói chết chính là có thể nghe thấy thanh âm tim đập rõ ràng như vậy?
Cố hết sức vươn tay về phía chỗ sâu trong đêm tối, lại ngoài ý định chạm lên một cái vật thể nguội lạnh.
…… Xúc tua một mảnh ướt át và sền sệt, mùi máu tươi gay mũi tùy ý đập vào mặt, thỉnh thoảng có mùi ôi thối gì đó nương theo gió lạnh thấu xương cuốn đến trên da thịt.
Cảm giác lại quá chân thật làm cho Mộc Thanh Lưu thoáng dừng lại…… Chẳng lẽ hắn thật sự là xác chết vùng dậy?
Kinh nghi (kinh ngạc do dự) bất định, ôm tâm tính tò mò mở to mắt, lại bị vũ điệu tuyết bay đầy trời chạm đến mà thoáng nghiêng mặt đi. Đập vào mắt chính là cánh đồng tuyết ngân sắc (màu bạc) mênh mông bát ngát, tuyết trắng gào thét…… Còn có, trước mắt là một đống thi thể trong biển máu đầy kinh hãi.
Thi thể đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-anh-trong-lau/176130/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.