Có chuyện vốn là xác nhận nhất định phải nói, chỉ vì người này trong khắp thiên hạ tâm tư sâu rộng, dù sao cũng vẫn là không thể nhìn thấu nhân tâm……
Cho nên, Hoàng Di Nguyệt nhất định chỉ là không biết điểm ấy mà thôi.
Hắn dùng những lời này để an ủi mình, không cần bất cứ toan tính gì không phải sao? Đối phương cũng đã đủ là người ôn nhu. Tự tiện tìm đến rồi thành vướng víu, thậm chí cũng không nghe thấy một câu trách cứ nén giận. Mình rốt cuộc còn đang tham cái gì, về sau mình cũng sẽ biến thành người tính toán chi li như vậy sao?
Hắn vừa đi vừa nghĩ, chỉ hy vọng một giấc mộng qua, hắn vẫn là Mộc Thanh Lưu của trước kia.
Đi không lâu, Hoàng Di Nguyệt liền đột nhiên ngừng lại,” Đến.”
Phía sau là một đồng môn (cửa đồng) bị đánh nát, mà Mộc Thanh Lưu lại quên chú ý phía sau hắn cũng đã bị hóa thành bụi mù. Tiếp đó lại thuận theo phương hướng Hoàng Di Nguyệt nhìn lại, trong nháy mắt bị những sắc thái đậm màu hoa lệ tạc cho đầu váng mắt hoa.
…… Cũng không biết cái giáo phái phương xa cùng tên Ấn Độ cổ này làm gì mà yêu thích màu vàng như thế…… Đột nhiên xem xét, bốn vách tường huy hoàng này thật là có chút chói mắt, ngay cả cái thần tượng Vishnu ở địa cung là tròn hay dẹp đều không rõ, hắn thoáng chau mày.
Bên tai lại nghe thấy thanh âm trường kiếm rút ra khỏi vỏ, đã thấy bạch y nhân nhẹ bay lên khung đỉnh, một kiếm cắt đứt dạ minh châu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-anh-trong-lau/1598675/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.