Đại âm hi thanh, đại tượng hi hình (nhạc có tiếng, voi có hình -> bất cứ vật việc gì cũng có điều để nhận biết). Có lẽ càng là yên tĩnh thì càng đáng sợ?
Nhưng mà rõ ràng, bên dưới sự tĩnh lặng lần này thật là không có một thứ gì. Mộc Thanh Lưu ngoại trừ vui mừng cũng cảm thấy thất vọng, đường đường là Ký Xuyên, chẳng lẽ chỉ là con sông có bề ngoài xinh đẹp mà thôi?
Gợn nước như tơ trù mềm mại, nước thật lạnh, đã có một tia ôn ý (ấm áp) từ cổ tay truyền đến, đến từ nội lực của một người.
Hoàng Di Nguyệt làm như vậy, cũng không phải là đánh giá thấp Mộc Thanh Lưu, cũng không phải xem nhẹ một thân tài nghệ do Hồng Ức truyền thụ. Dù cho nếu Mộc Thanh Lưu so với chính hắn còn lợi hại hơn gấp một ngàn một vạn lần, thì những sự tình này chỉ sợ hắn cũng sẽ vẫn làm như thế.
Mộc Thanh Lưu thoáng nghiêng đầu đi, hai đầu lông mày tràn đầy không đồng ý. Hắn nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hoàng Di Nguyệt, nói:” Ngươi một mực độ chân khí cho ta, bản thân mình sao chịu được? Nhanh thu hồi đi.”
Hoàng Di Nguyệt gần đây rất ít nghe ý kiến của người khác, nhất là ở sự tình hắn cho rằng đúng, nhưng giờ khắc này hắn lại thu hồi nội lực của mình. (ờ ngoan = =)
Cái này chẳng lẽ không phải là một loại tôn trọng?
Mộc Thanh Lưu hơi thích ý, một tia mỉm cười muốn thành hình. Nhưng mà, chợt thấy một cổ cảm giác quái dị mãnh liệt đánh úp trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-anh-trong-lau/1598674/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.