Chương trước
Chương sau
Hôm nay, An Tuyết Nhi mang cặp sách, tay còn cầm túi đựng áo khoác của Quân Thánh Thiên, hướng CLB bơi lội đi tới. Trước tiên, cô đến phòng thay đồ thay một bộ đồ bơi bảo thủ sau đó bước nhanh đi về phía các thành viên đang tập hợp để làm động tác khởi động.
Dọc theo đường đi cô luôn cảm thấy xấu hổ đáp lại lời chào hỏi của người, điều đó là đương nhiên, cô mặc đồ bơi nên đường cong sẽ lộ, khẳng định hấp dẫn ánh mắt của người khác.
"Mọi người khỏe không, đã lâu không gặp...."
Đội trưởng CLB bơi lội Trương Kiện, bắt đầu thao thao bất tuyệt một đống lời dạo đầu.
"Hôm nay, chúng ta rất vinh hạnh có thể mời nhà vô địch bơi lội trung học, quán quân Quân Thánh Thiên về làm cố vấn cho chúng ta. Xin mọi người cho một tràng vỗ tay để hoan nghênh Quân quán quân."
Cuối cùng, thừa dịp các thành viên thấy nhàm chán mà gây trở ngại cho mình, đội trưởng nhanh chóng kết thúc rồi mời Quân Thánh Thiên ra. Cùng với sự xuất hiện của Quân Thánh Thiên là những thanh âm vỗ tay nhiệt liệt cùng với tiếng hít không khí của các nữ sinh.
Da thịt săn chắc cùng với thủy châu tỏa sáng, thân thể cao lớn tràn đầy sinh lực, đang bình tĩnh từng bước đi tới. Kia là cơ bụng làm cho các nữ sinh phải chảy nước miếng, mà hấp dẫn người khác nhất vẫn là khuôn mặt tuấn tú, dưới ánh mặt trời càng thêm mỹ.
An Tuyết Nhi không thể tin rằng, bọn họ lần thứ hai gặp nhau, hơn hết lại là dưới tình huống này. Cô nhìn Quân Thánh Thiên ở phía trước, mắt mở to, nhịp tim lại bắt đầu gia tăng tốc độ, cảm giác gương mặt mình thật nóng. Cô khẳng định mặt của mình hiện tại nhất định là hồng thấy rõ.
An Tuyết Nhi bắt đầu cầu nguyện các thành viên đứng ở trước có thể che kín cô, cô không muốn chạm mặt hắn vào thời điểm này.
Trời ơi, cứu con! Đáng tiếc ông trời không có nghe thấy lời cầu nguyện ấy, hi vọng của cô vào thời điểm Quân Thánh Thiên cầm khăn hướng cô đi tới tan vỡ hoàn toàn.
"Tuyết Nhi, em sao lại mặc ít vậy?"
Quân Thánh Thiên lộ ra khuôn mặt không vui nhìn da thịt trắng nõn của ai kia. Nam sinh tại đây luôn len lén nhìn cô, hắn đáy lòng liền lập tức dâng lên tức giận, vẻ đẹp cùng thân thể cô chỉ có hắn mới có thể thưởng thức.
Một bước lớn vội tới trước người An Tuyết Nhi, hắn dùng khăn tắm bao chặt lấy cô.
"Anh tới đây làm gì! Buông tôi ra."
An Tuyết Nhi muốn tránh thoát khăn tắm trên người, bất đắc dĩ Quân Thán Thiên khí lực rất lớn, lại đem khăn kia thêm chặt, cố định lại trên người cô, làm cho cô không thể cử động.
"Tuyết Nhi, em là bạn gái của anh, thân thể của em chỉ có anh mới được nhìn."
Hắn tức giận nói.
"Anh... tôi không phải là bạn gái của anh. Anh đừng nói lung tung, mọi người sẽ hiểu lầm."
Cô bị băng bó giống như cái bánh, mọi người lại nhìn chằm chằm một đôi tuấn nam mỹ nữ trước mặt không chớp mắt. Cảm giác được ánh mắt tò mò của mọi người, Quân Thánh Thiên không kiên nhẫn liền ôm ngang An Tuyết Nhi lên.
"A! Thả tôi xuống!"
Cô vừa xấu hổ vừa giận giữ hét lên, nhưng cũng chẳng thể ảnh hưởng tới động tác của Quân Thánh Thiên một chút nào.
"Đội trưởng, cứu tôi, mau ngăn hắn lại."
Lúc Quân Thánh Thiên ôm cô, vội vàng cầu cứu khi lướt qua Trương Kiện.
"An Tuyết Nhi, anh rất ngại khi ở giữa hai người. Em cũng không cần phải làm khó Thánh Thiên, về sau cậu ấy chính là huấn luyện viên của em. Ngoan ngoãn mà nghe lời cậu ấy đi."
Nói xong, Trương Kiên quay đầu lại cố gắng dẫn sự chú ý của mọi người.
"Các thành viên chú ý, giờ theo tôi làm các động tác làm ấm người..."
Thật ra đội trưởng đã sớm bị Quân Thánh Thiên thu mua, Quân Thánh Thiên chính là vận động viên bơi lội mà hắn sùng bái nhất.
"Đội trưởng, anh..."
An Tuyết Nhi vẻ mặt không thể tin đội trưởng lại nói giúp cho Quân Thánh Thiên. Hắn không phải mỗi ngày đều viết thư thăm hỏi cô hay sao? Tại sao giờ phút này hắn lại có thể vứt bỏ cô không để ý chứ?
"Huynh đệ tốt, có thời gian tôi sẽ cùng cậu rèn luyện kĩ năng lặn một chút."
Quân Thánh Thiên vui vẻ nói với Trương Kiện, chân của hắn cũng không dừng lại một khắc mà đi thẳng tới phòng thay đồ.
"Cám ơn, tôi sẽ toàn lực cố gắng. Vận động làm ấm người. Lên!"
Trương Kiện cao hứng hướng dẫn các thành viên khởi động. Dọc theo đường đi, An Tuyết Nhi chỉ có thể vô lực mà giãy dụa, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bắt đầu rịn mồ hôi, mà Quân Thánh Thiên thì càng bước nhanh ôm cô tiến vào phòng thay đồ. Đến phòng thay đồ nữ, hắn để cô xuống, tháo khăn tắm trên người cô.
"Tốt lắm, Tiểu Tuyết Nhi của anh, hiện tại chỉ có hai chúng ta. Em có thể tận tình để lộ thân thể mềm mại của em."
Hai mắt hắn sáng lên, xem vóc người có lồi có lõm của Tuyết Nhi.
"Đồ háo sắc!"
Cô bị hắn nhìn khiến tâm hoảng ý loạn, xoay người bỏ chạy, vậy mà bàn tay nhỏ bé mới chạm tới tay cầm, một tay khác lập tức từ phía sau nắm lấy, thuận tiện khóa luôn cửa lại.
"Anh muốn làm gì?"
An Tuyết Nhi bị bàn tay ai kia mạnh mẽ xoay người, đối mặt với hắn. Hắn lười biếng gợi trên môi một nụ cười tà.
"Tiểu Tuyết Nhi, kể từ lúc chia tay em ngày hôm qua, anh không ngừng nghĩ tới bộ dáng của em lúc ở trong ngực anh thẹn thùng động lòng người. Chẳng lẽ em một chút cũng không nghĩ đến anh sao?"
Hắn dùng ngón trỏ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, suồng xã mà ngắn nhìn cô.
"Tôi... tôi lại không biết anh, làm sao nghĩ tới anh chứ?"
An Tuyết Nhi lắp bắp nói trái với lương tâm, thân ảnh của Quân Thánh Thiên nói thật ra thì một khắc cũng chưa từng rời khỏi cái đầu nhỏ của cô.
"Tiểu Tuyết Nhi, có phải ngày hôm qua anh để lại ấn tượng chưa đủ sâu cho em? Anh thấy, anh muốn tận tình đi sâu vào trí nhớ của em mới được."
Quân Thánh Thiên vừa nói vừa cúi đầu, muốn hôn lên đôi môi mềm mại làm hắn suốt đêm nghĩ đến. An Tuyết Nhi cảnh giác lấy tay che miệng, chỉ sợ một hai không cẩn thật sẽ bị hắn chiếm tiện nghi.
"Haha! Tuyết Nhi, tế bào vận động của em thật tốt."
Nhìn vẻ mặt phòng bị, che đi cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt hắn tràn đầy vẻ cưng chiều. Cô tuyệt không buông lỏng nhìn chằm chằm Quân Thánh Thiên, đề phòng hắn có bất kỳ một động tác bất chính nào.
"Được rồi, được rồi! Trừ phi em nói muốn, bằng không anh sẽ không hôn em, như vậy được chưa? Nào, mau buông cái miệng nhỏ ra nào."
An Tuyết Nhi hồ nghi nhìn hắn. Hắn nói là thật chứ?
"Anh lấy nhân cách ra bảo đảm, nếu không thì lấy tiểu đệ đệ của anh là bảo đảm là tốt nhất."
Hắn làm động tác quân tử thề, cố gắng phải lấy tín nhiệm của cô bằng được. Rốt cuộc, cô từ từ để hai tay xuống.
" Nếu anh dám nói lời mà không giữ, sẽ... sẽ..."
Cô muốn nói lời dọa người một tý... nhưng mà cũng thật khó đối với một người như cô.
"Thì như thế nào? Hay là xảy ra tai nạn xe cộ đi!"
Quân Thánh Thiên đối với cô luôn dịu dàng, không nghĩ ra điều gì chống hắn, tự hắn đưa ra đề nghị.
"Không, không, tai nạn xe cộ quá mức nghiêm trọng."
Cô lập tức phủ quyết đề nghị này.
"Như vậy đi! Nếu như anh hôn trộm tôi, vậy anh sẽ là Đậu tử*."
*Kiêu sâu bọ hay gì gì ghê ghê í.
Cô nghĩ nát óc rồi, rốt cuộc cũng nghĩ ra, khuôn mặt vui vẻ nhìn Quân Thánh Thiên, chờ hắn đáp ứng.
Đậu tử? Quân Thánh Thiên nghĩ đã thấy ghê nhưng dù sao hắn cũng đã sớm có diệu kế, căn bản không cần sợ sẽ có phát sinh hậu quả gì.
"Không thành vấn đề, tất cả đều nghe theo em."
"Có thật không? Tốt quá."
An Tuyết Nhi rất vui vẻ khi hắn đón nhận đề nghị của mình. Cô làm sao vì loại chuyện này mà cao hứng như vậy chứ? Hắn rõ ràng trước mặt mọi người bắt cóc cô.
"Tôi đi trước."
Cô dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Quân Thánh Thiên, hi vọng hắn có thể để cho cô rời đi.
"Chuyện ngày hôm qua không làm em nhớ tới anh, nếu như hiện tại anh để cho em đi, đây chẳng phải là để cho em quên mặt trên trái đất này có người tồn tại là anh sao?"
"?"
"Anh không muốn như thế nào cả, chỉ muốn trên người em lưu lại một số ấn ký của anh mà thôi."
Hắn vừa nói, tay liền kéo khóa đồ bơi của An Tuyết Nhi xuống. An Tuyết Nhi mặc đồ một mảnh, màu đen bao từ cổ xuống thân, khóa kéo thành một đường thẳng từ cổ dọc theo người cô đến phía trên vùng tam giác.
"Dừng tay! Anh..."
Cô ngăn cản bàn tay đang kéo khóa của hắn. Quân Thánh Thiên một tay nắm giữ hai tay cô, cố định ở phía trên, ngừng thở nhìn chiếc khóa kéo trượt xuống dần lộ ra thân hình trần truồng mềm mại, hai màu đen trắng kích thích thị giác của hắn.
"Dừng lại"
An Tuyết Nhi gấp gáp uốn éo người, chỉ muốn thoát khỏi khống chế của hắn. Quân Thánh Thiên một tay đem đồ bơi mở ra hai bên, để cho đôi phong nhũ của cô hoàn toàn lộ ra ngoài.
"A... Tuyết Nhi của anh".
Hắn khàn khàn gọi tên của cô, bị cảnh đẹp trước mặt kích thích đến miệng đắng lưỡi khô.
"Buông tôi ra!"
Cô gấp gáp đến nghẹn lời, nhưng tâm ý Quân Thánh Thiên lại không thay đổi, hắn nhanh chóng cúi đầu hôn lên cặp tuyết lê của cô. Hắn đầu tiên dùng lưỡi liếm láp rồi nhẹ nhàng gạy hai đầu nhũ non nớt, bàn tay hắn tà ác dùng sức vuốt vè vú bên kia, rất nhanh, đầu vú An Tuyết Nhi bị hắn kích thích nhô ra, giống như hai viên kẹo hồng mê người.
Quân Thánh Thiên nhìn đôi nhũ hoa mỹ lệ biến hóa, cảm giác hạ thân của mình bắt đầu cứng rắn khó chịu. Hắn dần hôn lên cổ, lưu lại vết hôn nhàn nhạt, dùng sức mút để lại những ấn kí yêu thương. An Tuyết Nhi cảm giác toàn thân bắt đầu tê dại, đối mặt với việc bị hắn trêu đùa, cho dù là Thánh nữ thì cũng phải đầu hàng.
"A... anh, ghê tởm! Anh là đồ Đậu tử!"
"Tuyết Nhi, anh tuân thủ lời hứa không có hôn miệng nhỏ của em nha!"
Cô còn muốn giãy giụa, ai ngờ cử động này lại đưa đến việc Quân Thánh Thiên cúi đầu dùng sức mút đầu vú của cô. Hắn giống như đứa con nít đói bụng, hướng về đầu vú vừa gặm vừa cắn, chọc cho cô toàn thân trở lên vô lực, chỉ có thể mặc cho hắn đùa giỡn.
"Ừm... a...."
Quân Thánh Thiên phát hiện ra phản ứng của cô, bèn buông hai tay cô đang bị kẹp ra, hướng dẫn cô mê man mềm mại vòng ở cổ hắn, sau đó dùng hai tay nâng cặp phong nhũ của cô lên, dùng lực chen lấn vuốt ve. Hai vú của Tuyết Nhi bắt đầu căng trướng, đầu vú cứng rắn như hòn đá nhỏ, cô bị hắn điên cuồng dùng lực đạo làm đau đớn lại thoải mái, bản thân không ngừng truyền ra tiếng rên rỉ mập mờ.
" A... A..."
Cảm giác được dục hỏa của mình không ngừng lên cao, Quân Thánh Thiên hung mãnh cúi đầu ngậm lấy cả hai đầu vú cao nhọn, suồng sã tứ phía cắn mút, muốn hòa hoãn dục vọng bộc phát của hắn.
Hắn yêu thích không buông tay việc mơn trớn thân thể cô, chọc cho An Tuyết Nhi nhẹ run không dứt, tay hắn chậm chạp lần vào lớp đồ bơi cuối cùng, đặt lên cánh hoa đang chảy nồng đậm ái dịch. Tay hắn chỉ nhẹ nhàng tách hai mảnh cánh hoa, ngón tay dính lấy đầy ái dịch lại lợi dụng chất lỏng trơn trợt ở chỗ đó của cô vẽ vòng, làm cho hai chân cô run rẩy đứng không vững.
"Nơi này đã ướt đẫm rồi, bảo bối của anh."
Quân Thánh Thiên thỏa mãn thăm dò cánh hoa.
"Buông tôi ra..."
An Tuyết Nhi lo sợ hắn không khống chế được dục niệm, cô cảm giác mình giống như bị hắn ăn hết.
"Không, em cũng muốn, của em đã ướt như vậy rồi, nó đang đợi anh tiến vào..."
Hắn bá đạo nói, ngón giữa thon dài theo cánh hoa trơn trợt, thật nhanh cắm vào hoa kính đang co rút.
"A! Anh rút ra, đau lắm!"
An Tuyết Nhi kinh hoảng thất sắc, cô cảm nhận được ngón tay của hắn đang ở trong hạ thể của mình, thật căng thật chặt. Quân Thánh Thiên không để ý tới tiếng hét của cô, hắn bắt đầu thực hiện động tác ở đầu ngón tay theo quy luật. Cô rất kinh ngạc, mặc dù hạ thể bị căng lớn, nhưng khó chịu đã từ từ biến mất, thay vào đó, phần bụng dưới bởi vì dục vọng không chiếm được thỏa mãn càng run rẩy.
Cô cả người mềm yếu tựa trên người hắn, cảm giác phía dưới của mình nhịp nhành hoà theo động tác của hắn mà mắc cỡ vô cùng, đang không ngừng tuôn ra chất lỏng chưa quen thuộc ấy.
Nhìn người đẹp trong lòng bế hoa tu nguyệt, khuôn mặt nhỏ nhắn, cái miệng nhỏ đang hé mở mà phát ra tiếng rên yêu kiều khiến hắn bị dục hỏa thiêu đốt không ngừng. Quân Thánh Thiên làm cho tốc độ ra vào ở ngón tay ngày càng nhanh hơn, đâm vào sâu hơn, muốn để cho cô leo lên cao hơn.
"Ư... a... ngừng, đừng mà!"
An Tuyết Nhi cảm giác mình sắp hòa tan. Cánh hoa nhạy cảm bởi vì hắn mỗi lần có lực ma sát mà đau đớn, làm cho cô không chịu nổi quá nhiều kích tình mà nhíu mày, cũng thật muốn đạt tới điểm cao nhất. Quân Thánh Thiên mê muội thân thể xinh đẹp, ngón trỏ của hắn gia nhập làm cho nơi kia vô cùng co dãn ướt át, rồi nhanh chóng đâm vào thêm ngón nữa. Hạ thể của Tuyết Nhi hoàn toàn bao lại hai ngón tay, cảm giác như là đang ôm trọn vậy
"Nha... tôi chịu không được."
Cứ như vậy nữa, cô sẽ xỉu mất.
"Gọi anh là Thiên, Tuyết Nhi của anh."
Quân Thánh Thiên một tay bắt được eo nhỏ của An Tuyết Nhi, đem cô gần hơn thân thể hắn, ngón tay vẫn không ngừng luật động, ở chỗ đó của cô mà ra sức đâm vào.
"A... Ngừng... Tha cho tôi đi!"
Không chịu nổi nhu cầu cuồng mãnh của hắn, hạ thể của cô bắt đầu co rút mãnh liệt.
"Một lát nữa thôi, em có thể....."
Ở hoa tâm đang không ngừng co rút mà gia tăng tốc độ ra vào, hắn dùng lực cắm thật chặt, rồi xoay tròn hai ngón tay, ma sát điểm mẫn cảm trên vách hoa, sau đó nhanh chóng rút ra.
Cứ như vậy nhiều lần đâm vào, xoay tròn, rút ra, khiến cho chỗ đó của An Tuyết Nhi không ngừng tuôn ra mật dịch, làm ướt bàn tay, đem cô đẩy lên cao triều.
"A!"
Hoa tâm bắt đầu mãnh mẽ co rút, cô cũng không chịu được, hét chói tai một tiếng, mềm nhũn, cảm thấy thật dễ chịu, mệt mỏi, rồi chìm vào giấc ngủ. Hạ thân Quân Thánh Thiên căng đau, sau khi làm An Tuyết Nhi thỏa mãn, ôm lấy cô, để cô nằm ngang trên ghế nghỉ ngơi, cũng tỉ mỉ đắp lên khăn tắm, sau đó hắn mới tiến vào xả nước, muốn mượn nước lạnh trấn an vật kia vì không được phát tiết mà đau đớn.
Hắn muốn dùng vật cứng rắn xông vào hoa tâm ướt chặt kia đến chừng nào, muốn đoạt lấy cô nhưng hắn biết, bây giờ còn chưa phải lúc, hắn không muốn hù dọa người mà hắn chờ đợi đã lâu bỏ chạy.
Từ khi có trí nhớ tới nay, hắn thường nằm mơ thấy một người, một tiểu mỹ nhân mặc y phục cổ đại, luôn cùng hắn như hình với bóng, hai người bọn họ thường xuyên tựa sát vào nhau, cùng nhau nói chuyện, hưởng thụ sự ngọt ngào của tình yêu.
Hắn phóng túng chính mình, bá đạo cùng ôn nhu yêu nàng, mà nàng luôn là xấu hổ cùng e sợ tiếp thu hắn hết thảy. Nàng trẻ trung, xinh đẹp, mà nụ cười là như vậy hấp dẫn người để cho hắn mỗi lần cũng muốn thật sâu đoạt lấy tất cả của nàng.
Cảnh trong mộng nhưng lại giống như thật, hắn bắt đầu tin tưởng đây là những chuyện phát sinh ở kiếp trước, hắn không biết người con gái cùng mình trong mộng ở chỗ nào. Cho đến một năm trước, qua báo chí hắn thấy được hình của An Tuyết Nhi, thì ra nàng thực sự tồn tại. Nàng được chọn là hoa khôi của trường trung học Lan Hinh, hấp dẫn một lượng lớn nhà báo phỏng vấn, nhưng báo chí cảm thấy hứng thú, không chỉ bởi vì An Tuyết Nhi là đại tiểu thư của tổng tài tập đoàn An thị, mà còn bởi dung nhan khuynh thành của nàng.
Nói thật ra, chỉ với mỹ mạo của Tuyết Nhi, liền có thể làm một lượng lớn nam kí giả tự nguyện chạy tin tức. Dù chỉ là mỉm cười xấu hổ nhưng vẫn động lòng người, cùng với người trong mộng của hắn giống nhau như đúc, hắn tin tưởng An Tuyết Nhi chính là người tình kiếp trước của hắn! Vì vậy hắn bắt đầu điều tra.
Hỏi thăm từng người đã giúp việc cho nhà cô, bạn học, tìm hiểu những chuyện từ nhỏ đến lớn của cô, cùng với thân thế hắn, thân phận nhị công tử tập đoàn Quân Khoa nổi tiếng thế giới với tài lực hùng hậu điều tra hết thảy mọi chuyện về An Tuyết Nhi.
Nguyên nhân hắn hàng năm đi tham gia bơi lội, cũng là vì để sau này dễ dàng tiếp cận An Tuyết Nhi, hắn là kiện tướng thể thao, trước yêu cầu của trường mà gật đầu đáp ứng tham gia thi đấu, mặc dù nhiều nơi có chủ ý với hắn nhưng lại ngại hắn gia thế kinh người.
Quân Thánh Thiên không phụ sự chờ đợi của mọi người đoạt giải nhất, hơn nữa thuận lợi chính là đội trưởng câu lạc bộ bơi lội Lan Hinh, Trương Kiện. Khi hắn chuyển trường tới đây, bởi vì câu lạc bộ thiếu huấn luyện viên, lập tức mời hắn tới làm cố vấn. Thật ra thì, Trương Kiện không mời, hắn cũng sẽ tạo áp lực cho nhà trường để hắn có thể danh ngôn chính thuận ở trong ban chỉ đạo câu lạc bộ.
Hết thảy đều tiến hành thuận lợi, kế tiếp chính là lúc hắn cố gắng đoạt được trái tim của cô mà thôi.
***
"Cái gì? Anh ta hôn mi? Ta không nghe lầm chứ?"
Từ Tiểu Linh ánh mắt không thể tin được chuyện An Tuyết Nhi bị Quân Thánh Thiên đoạt đi nụ hôn đầu, trong nháy mắt cô tăng cao âm lượng, khiến cho đầu dây bên kia An Tuyết Nhi phải lập tức đem ống nghe điện thoại để cách xa lỗ tai đáng thương của mình.
"Ta có thử đẩy anh ta ra, nhưng mà anh ta chả động gì cả."
An Tuyết Nhi ủy khuất, cô đem lần đầu cùng Quân Thánh Thiên gặp mặt nói cho Từ Tiểu Linh, dĩ nhiên những hình ảnh kích tình " Trẻ em nên tránh" thì bỏ qua.
"Trời ạ! Không phải ta đang nằm mơ đấy chứ? Có bạn học nói cho ta biết, ở câu lạc bộ bơi lội có một nam sinh đẹp trai mới chuyển trường tới làm cố vấn, cái người tên là Quân Thánh Thiên, sẽ không phải là sắc lang cướp hôn mi đấy chứ?"
Mới khai giảng, nhưng mà Quân Thánh Thiên với bề ngoài xuất sắc đã trở thành nhân vật phong vân của cấp hai trung học Lan Hinh. Nữ sinh sau khi biết hắn tham gia vào câu lạc bộ bơi lội, liền tranh nhau muốn ghi danh vào câu lạc bộ, để có thể gần gũi hoàng tử.
"Chính là anh ta!"
An Tuyết Nhi ngượng ngùng trả lời, cô muốn nói cho bạn tốt chuyện này, cũng là để cho bạn tốt đưa ra ý kiến, nhưng mà những chuyện đã xảy ra, thật không dám hé răng.
"Vậy anh ta có thừa cơ ăn đậu hũ của mi ko?"
"...Cạnh bể bơi có rất nhiều người..."
"Được rồi! Vậy là anh ta không có thừa dịp!"
Từ Tiểu Linh không chịu nổi việc An Tuyết Nhi nói chuyện chậm rãi, trức tiếp cắt đứt lời.
"Không phải! Anh ta chê ta mặc quá lộ liễu, nên trước mặt mọi người, liền ôm ta đi vào phòng thay đồ!"
An Tuyết Nhi ngượng ngùng, nhanh chóng nói ra tình tiết.
"Oa! Thật là... Không có ai ngăn cản anh ta sao? Mấy người ngưỡng mộ mi đâu?"
Quá lộ? Từ Tiểu Linh còn cảm thấy kín quá ý!
"Ừ..."
"Ài... Ít nhất hội trưởng của mi cũng bày tỏ gì chứ!"
Từ Tiểu Linh nôn nóng đối với cái đầu ngây ngô của An Tuyết Nhi, thật là càng ngày càng thiếu kiên nhẫn.
"Hội trưởng á, anh ta hình như rất sùng bái hắn. Anh ta còn giúp Quân Thánh Thiên nhanh chóng mang ta rời đi. Thật là mất mặt! Làm sao bây giờ?"
"Hắn có vẻ rất để ý mi, vậy còn mi thì sao?"
Phát sinh chuyện như vậy, y như cái cá tính của Tuyết Nhi khi bị cướp nụ hôn đầu sẽ phải khóc sướt mướt thương tiếc mình bất hạnh, chứ không phải như bây giờ, một bộ dạng giống như cùng bạn trai hờn dỗi.
"Ta... ta không biết."
"Mi ghét hắn sao?"
"Cũng không phải."
"Vậy mi thích hắn?"
"Ta còn chưa biết rõ về hắn, hơn nữa hắn thật bá đạo, không nghe người ta nói, cố ý để cho mọi người hiểu lầm quan hệ của bọn ta."
An Tuyết Nhi tuôn ra một đống lời oán trách.
"A... An Tuyết Nhi, lỗ tai của ta có vấn đề, hay đầu mi bị hư rồi. Hắn không phải là ác tặc vô lễ với mi sao? Thế nào mi lại không giận hắn? Mi có biết những gì mi đang nói giống như một người đang oán trách bạn trai sao?"
Từ Tiểu Linh rốt cuộc không nhịn được, đưa ra cái nghi ngờ này.
"Ta có sao?"
"Có, đương nhiên có, mi có phải cũng si mê hắn?"
"Như thế nào gọi là mê hả?"
An Tuyết Nhi phát huy tinh thần trẻ con, muốn biết rõ cảm giác của cô với Quân Thánh Thiên là thế nào.
"Cái này... Giống như là một dạng mê luyến ngôi sao, muốn có một thần tượng gì đó!"
"Giống như ta có sở thích thu thập đồ chơi con nít?"
"Ai! Chịu thua mi rồi, nhưng cái đó là món đồ chơi chết. Ta nói chính là người, là nam nhân sống sờ sờ đó."
Từ Tiểu Linh rất kinh ngạc về chỉ số thông minh trong tình yêu của bạn tốt, sao lại thấp đến trình độ này cơ chứ.
"Giống như khi mi không nhìn thấy hắn thì sẽ luôn nghĩ đến hắn, thấy được hắn rồi lại bối rối."
"A... Vậy hình như ta cũng si mê hắn thì phải. Làm sao bây giờ?"
An Tuyết Nhi đối với lần đầu tiên ái mộ mà tay chân luống cuống.
"Bà nội của tôi ơi! Ta cũng là một hàng hoa khuê nữ, mi coi như kêu thiên linh linh địa linh linh đi. Ta Từ Tiểu Linh cũng không biết nên làm cái gì bây giờ!''
"Vậy mi muốn nói, hắn nghiêm túc đối với ta sao?"
"Ờ... còn chưa thấy tận mắt anh ta, ta cũng không cách nào khẳng định. Bất quá thân là bạn tốt nhất của mi phải bảo vệ mi khỏi người xấu, ta dĩ nhiên sẽ đưa ra một số ý kiến, tránh cho mi ở thời điểm hồ đồ liền bị anh ta bắt nạt."
"Ta mới biết hắn hai ngày liền thích hắn, có phải rất nghiêm trọng không?"
An Tuyết Nhi cau mày nói, chuyện về Quân Thánh Thiên xảy ra quá nhanh. Kịch hóa, làm cho cô không biết như thế nào ứng đối.
"Thích một người cần phải có thời gian, có thể là một tháng, một ngày, một giờ thậm chí có thể là một phút hoặc một giây. Mi không cần phải tự trách mình, khi tình yêu đến, ai cũng không thể ngăn được."
"Vậy ta lần sau gặp lại hắn, thì nên làm như thế nào mới tốt?"
"Thuận theo tự nhiên đi! Bất quá mi không để hắn lại hôn mi nữa."
"Ừ!"
An Tuyết Nhi đáp lời, nhưng trong lòng thì, việc Quân Thánh Thiên đã làm so với hôn còn quá đáng gấp trăm lần rồi, ngăn cản được hắn sao?
"Mi có thể yêu cầu hắn dựa theo trình tự theo đuổi bình thường mà theo đuổi mi."
"Cái gì gọi là trình tự bình thường theo đuổi?"
"Trình tự bình thường theo đuổi chính là..."
Từ Tiểu Linh bắt đầu thao thao bất tuyệt miêu tả.
***
"An Tuyết Nhi, cậu biết cái nam sinh đang đứng bên ngoài phòng học hả? Hắn nhìn cậu đã lâu rồi."
Ngồi trước mặt An Tuyết Nhi, người có vóc người khôi ngô lại mang bộ mặt con nít – Vương Tiểu Minh, khi đi học thường không chuyên tâm lại hay ngắm loạn xung quanh. Như thế mới nhìn thấy được một đại soái ca ở bên ngoài phòng học nhìn chằm chằm An Tuyết Nhi không chớp mắt.
"Người nào?"
An Tuyết Nhi mờ mịt quay đầu hướng ra bên ngoài nhìn, lại nhanh chóng quay đầu trở lại, chuyên tâm nhìn lên tấm bảng đen trước mặt.
Trời ạ! Hắn tại sao lại ở chỗ này?
Quân Thánh Thiên thoải mái tùy ý tựa vào tường, ánh mắt chuyên chú nhìn An Tuyết Nhi, phảng phất trong thế giới của hắn chỉ có cô không có những người khác. Mới vừa bắt gặp ánh mắt An Tuyết Nhi, miệng hắn hiện lên vẻ mỉm cười, còn xấu xa nháy mắt, dọa cô sợ lập tức quay đầu lại ngồi nghiêm chỉnh.
"Tiểu Tuyết Nhi của anh, em trốn không thoát đâu!"
Quân Thánh Thiên giống như thợ săn nhìn chăm chú con mồi trước mắt, lại dừng ở khuôn mặt đang đỏ bừng của An Tuyết Nhi, tựa hồ đang tự hỏi làm như thế nào để bắt được con mồi trân quý này. An Tuyết Nhi bị biến thành con mồi, vì hắn nhìn chăm chú mà đỏ mặt, tim đập loạn. Tối hôm qua cô cùng với Từ Tiểu Linh thảo luận đến gần nửa đêm mới đem tất cả trình tự yêu đương viết xuống, cũng sửa đổi rất nhiều lần mới xác định.
Cô thừa dịp hiện tại, nhanh chóng trong lòng bình ổn lại, hy vọng khi đối mặt với Quân Thánh Thiên thì có thể lớn mật nói lên trình tự yêu để bảo vệ mình an toàn. Từ Tiểu Linh cũng chú ý tới nam tử tuấn dật vẫn nhìn chằm chằm bạn tốt của mình, thấy thái độ khác thường của bạn đối với nam sinh kia, nở nụ cười ưu nhã khách khí, còn bạn tốt thì đang nhanh chóng quay đầu đỏ mặt.
Cô lập tức xác định nam sinh đứng bên ngoài, đại danh chính là Quân Thánh Thiên. Thật vất vả mới cầm cự đến giờ tan lớp, Từ Tiểu Linh chớp mắt một cái liền vọt tới trước mặt An Tuyết Nhi, không chậm chạp mà cố gắng chọc tức bạn thêm can đảm.
"Tuyết Nhi, không nghĩ tới mi lại có mắt nha! Người bên ngoài chính là Quân đại soái ca làm chúng ta đau đầu!"
Cô vẻ mặt hứng thú nói, ánh mắt cũng bắn về phía Quân Thánh Thiên ngoài cửa, hắn tựa hồ bất mãn việc cô kéo dài thời gian tan lớp của An Tuyết Nhi.
"Chính là hắn, chờ ta một chút rồi cùng ta đi ra ngoài đó!"
An Tuyết Nhi ánh mắt cầu cứu nhìn Từ Tiểu Linh.
"Không thành vấn đề, bất quá mi mang cái đó theo chứ."
"Có, có, ta còn viết thêm mấy tờ nữa!"
"Chúng ta xem nhanh một chút rồi đi ra ngoài. Ta không muốn thấy ánh mắt muốn giết người của hắn nữa đâu. Hắn ham muốn nắm giữ quá mạnh, mi nên cẩn thận một chút đó!"
"Đợi thêm một lát nữa đi!"
An Tuyết Nhi ý đồ trì hoãn thời gian.
"Đi... đi...! Mi làm con rùa đen cả đời à! Có ta ở đây sợ cái gì?"
Từ Tiểu Linh có chút chột dạ lớn tiếng nói, vừa nói vừa kéo bạn tốt đến cửa. Cô cũng không muốn bởi vì giúp An Tuyết Nhi một tay lại phải chịu người khác trả thù. Với lại nhanh đưa con cừu nhỏ đẩy vào miệng hổ xem kịch vui đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.