Edit: Hangbaobinh
Đáy mắt của Ngô Lệ Tinh hiện lên không thể tin cùng với đó sắc mặt dần dần tái nhợt khiến cho Cố Hạo Thần hiểu không sai biệt lắm một số chuyện. Anh từ sofa đứng dậy, đi về phía Ngô Lệ Tinh, đôi mắt, tầm mắt nhìn thắng vào chiếc áo cưới trắng tinh.
“Ngô tiểu thư, mới vừa rồi nói cái gì rõ ràng là như thế nào?” Anh ngọc thụ lâm phong, ánh đèn từ nhiều góc độ chiếu lên người của anh, một lớp ánh sáng màu vàng mỏng ở trên đỉnh đầu anh, giải phóng một vòng lại một vòng bập bềnh, anh như thần thánh đầy tôn quý mà mọi người vẫn kính ngưỡng, chói mắt đến mức làm cho người ta không thể nào nhìn thẳng vào anh được.
Ngô Lệ Tinh tự biết im bặt cắn cắn môi, kéo khuôn mặt cứng ngắc, lặp tức đổi thành nụ cười sáng rực rỡ để che dẫu đi sự luống cuống của mình: “Ai yêu, Cố tổng giám, anh nghe lầm rồi. Anh đã nói không có vấn đề vậy thì sẽ không có vẫn đề gì. Chuyện ngày hôm nay thật đúng là làm cho Cố tổng giám phí tâm rồi. lúc nào thì Cố tổng giám rảnh rỗi, tôi mời anh một bữa cơm để cảm ơn anh, như thế nào? Lúc nào tôi cũng có thời gian rảng.”
Ngô Lệ Tinh muốn đến gần Cố Hạo Thần, anh liền không có dấu vết lùi lại hai bước: “Ăn cơm thì miễn đi. Tôi còn có chuyện, tạm biệt.”
Ánh mắt Cố Hạo Thần lướt qua cô ta rơi vào người Lâm Tĩnh Hảo, nâng một tay đưa về phía cô, ý bảo cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kich-tinh-ong-xa-muon-thang-chuc/3099977/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.