Cố Hạo Thần ngồi im bất động, vẫn tỏ ra bình tĩnh, khuôn mặt anh tuấn lộ ra nụ cười nhạt.
"Chuyện nảy chỉ sợ là không ổn." Ánh mắt của Cố Hạo Thần đảo qua Lý Khải Đức đang trong trạng thái hoảng sợ, "Tuy tôi là tổng giám đốc tập đoàn Trí Mỹ, nhưng rõ ràng quản lí Lý đang ở đây, anh nói chuyện với tôi, chuyện này có phải có chút thất kính với quản lí Lý không?"
Ngô Lệ Tinh nghiêng mặt nhìn về phía Lý Khải Đức, không dám tiến lên nhận lỗi, cười: "Quản lí Lý, chuyện này tôi nói chuyện với tổng giám đốc anh không có ý kiến gì chứ?"
Lý Khải Đức vội vàng lắc đầu, nào dám có ý kiến: "Nếu tổng giám đốc đã đến đây, nói với tổng giám đốc cũng như nhau thôi."
Cố Hạo Thần muốn chính là những lời này. Lý Khải Đức nói vậy xem như đã giao quyền quyết định chuyện này vào tay Cố Hạo Thần, như vậy anh ta cũng không phải gánh tội danh ỷ thế ép người, cưỡng đoạt quyền lực. Dù sao cũng liên quan đến danh dự của Lâm Tĩnh Hảo, cô cố kỵ gì, anh ta đều hiểu rõ.
"Nếu quản lí Lý đã mở miệng, vậy tôi cũng không khiêm nhượng nữa." Có Hạo Thần vẫn tỏ ra khách khí.
"Đương nhiên rồi." Lý Khả Đức cười lấy lòng.
"Quản lí Lý, đừng đứng nữa, ngồi xuống nghe đi, tiện thể đóng góp ý kiến cho tôi." Cố Hạo Thần không để anh ta vào mắt, cũng nhíu mày không để lộ dấu vết, nói năng khiêm tốn.
"Chuyện này đưa hết vào sự quyết định của tổng giám đốc." Lý Khải Đức ngồi xuống, khẽ thở ra một hơi, lén đưa tay lên trán căng thẳng lau mồ hôi.
Ngô Lệ Tinh nghe Lý Khải Đức nói vậy, tự nhiên chuyển trọng điểm lên người Cố Hạo Thần, mang nụ cười nịnh nọt xinh đẹp, cúi người rót rượu, cố áo vốn rất thấp cũng vì động tác này của cô ta mà lộ ra cảnh xuân dập dờn, sóng ngầm mãnh liệt, nhưng ánh mắt Cố Hạo Thần lại rơi trên người Lâm Tĩnh Hảo, hiểu rõ ý đồ dụ dỗ của cô ta, lại không hề để ý, thậm chí còn phản cảm.
Anh thấy những phụ nự động tí là dùng sắc dụ bán thân, không chỉ không có tự trọng, còn có thể phá hoại người khác.
Lâm Tĩnh Hảo kinh ngạc đến cứng lưỡi trước động tác không biết chừng mực như vậy của Ngô Lệ Tinh, cô ta làm vậy chỉ còn thiếu cởi hết quần áo trước mặt Cố Hạo Thần. Cô hơi dời mắt, nhìn Cố Hạo Thần vẫn mang nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú. Nụ cười kia dường như muốn nói: "Mau ăn đồ của em đi, không thì sẽ nguội không ăn được nữa mất."
"A." Gò má hoà nhã của Lâm Tĩnh Hảo phiếm hống, thu mắt cầm bánh rán đưa lên miệng.
"Tổng giám đốc Cố, nào, tôi xin mời anh một chén trước." Ngô Lệ Tinh rót hai ly rượu, đẩy sang một ly, giọng nói của cô ta cũng có phần mê hoặc, càng say lòng người hơn mùi rượu này.
"Rượu này cho qua đi." Cố Hạo Thần không phải người thích rượu, "Có chuyện gì cứ nói thẳng."
Ngô Lệ Tinh không ngờ mình lại đá phải tấm sắt, thầm oán giận cắn răng, nhưng vẫn niềm nở: "Sếp Cố, về chuyện Trí Mỹ muốn chúng tôi làm bộ váy cười kia, sai lầm thực sự ở bên chúng tôi không làm việc cẩn thận. Người phụ trách áo cười lần này là Lâm Tĩnh Hảo, chúng tôi tuyệt đối sẽ không bao che khuyết điểm, sẽ xử lí nghiêm cô ta, nhất định khiến Trí Mỹ các anh hài lòng. Hi vọng tổng giám đốc Cố đây có thể nói tốt về chúng tôi, để chúng ta có thể hợp tác lâu dài về sau."
Ánh mắt Cố Hạo Thần vẫn nhìn chằm chằm Lâm Tĩnh Hảo, khẻ cau mày, anh xoay người Lâm Tĩnh Hảo lại đối diện với mình. Dịu dàng nâng ngón cái lau khoé môi cô, tao nhã lau sạch vụn bánh bên môi cô, đáy hồ sâu thẳm dập dờn sóng nhẹ nhu tình, từng vòng từng vòng sóng nhẹ lan toả, ánh mắt mê người ấy khiến người ta ấm áp đến nỗi hít thở không thông.
"Em xem em ăn thật giống như một đứa trẻ to xác." Giọng nói của Cố Hạo Thần trán ngập sủng nịnh, thâm tình chân thành, bày hết trước mặt người khác, không hề kiêng kị.
Cố Hạo Thần đưa đầu ngón tay dính vụn bánh rán đến trước mặt, nhìn Lâm Khả Tụng đang chấn động kinh hãi, sau đó đưa ngón tay vào giữa môi, dùng đầu lười khẽ liếm vụn bánh trên ngón tay, hớn nữa còn nói với vẻ thoả mãn: "Bánh rán hôm nay đặc biệt say nồng."
Ngoài lời có lời, lời nói vô cúng mờ ám, ai không phải kẻ ngốc cũng đều nghe ra.
Khuôn mắt trắng nõn của Lâm Tĩnh Hảo phiếm hồng, cô chỉ mong có cái hang để chui vào. Nhưng tức giận trừng mắt nhìn Cố Hạo Thần, khiến cô thấy rất e lệ.
Ngô Lệ Tinh thấy cảnh cưng chiều này, chỉ mong mình là Lâm Tĩnh Hảo. Cô ta thấy quan hệ giữa Lâm Tĩnh Hảo và chàng trai này không hề tầm thường. Cô ta đã xem công việc và tình cảm của Lâm Tĩnh Hảo như cái gai trong mắt. Nhưng vì Cố Hạo Thần ở đây, cô ta không thể trút ra, vẫn giữ nguyên nụ cười.
Cánh tay trắng như tuyết của cô ta như dây thừng, duỗi về phía Cố Hạo Thần, quán quanh cánh tay hữu lực của anh, cả người cũng dán lên, bộ ngực đầy đặn nhân cơ hội dán lên cánh tay Cố Hạo Thần, như cố ý lại như vô tình dây dưa: "Tống giám đốc Cố anh có nghe em nói không? Em và Lâm Tĩnh Hảo đều là người hoàn mỹ, anh sao có thể bên trọng bên khin? Làm vậy khiến em rất đau lòng đó."
Lâm Tĩnh Hảo hơi dời mắt, không thèm nhìn vẻ mặt dụ người của Ngô Lệ Tinh.
Cố Hạo Thần rút tay mình khỏi tay Ngô Lệ Tinh, cả người dựa vào ghế sofa, dai tay choàng lên ghế, ôm Lâm Tĩnh Hảo vào vùng của mình. Anh vắt đối chân thon dài lên, bộ dáng quý công tử tao nhã khiến người ta vui mắt.
"Áo cưới không thành vấn đề, Lâm Tĩnh Hảo cũng không có vấn đề, toàn bộ đều như trên giấy." Lúc đến Cố Hạo Thần đã mang theo bản phác thảo và ảnh áo cưới của Tiêu Vân Đào, so sánh xong, thật sự khác nhau. Nhưng anh nói không có vấn đề chính là không có vấn đề.
"Như nhau? Chuyện này... không thể nào." Ngô Lệ Tinh vốn muốn mượn chuyện này đả kích Lâm Tĩnh Hảo, muốn bôi đen cô trước mặt Cố Hạo Thần, không ngờ lại đổi được một câu nói như vậy, "Quản lí Lý, anh rõ nhất. Anh nói với tổng giám đốc đi. Đừng để tổng giám đốc bị người có dã tâm lừa gạt."
Dứt lời, ánh mắt mang theo hận ý hung dữ đảo qua Lâm Tĩnh Hảo nãy giờ vẫn không mở miệng nói lời nào.
"Tổng giám đốc Cố, tôi có thề đích thân giải thích cho anh xem, anh sẽ biết áo cưới thật sự có vấn đề." Ngô Lệ Tinh vẫn chưa từ bỏ ý định.
"Cô Ngô, tôi nói không có vấn đề hình như cô không được vui." Cố Hạo Thần hơi híp mắt, ánh sáng sáng ngời bị cắt thành từng mảnh nhỏ tiến vào đáy mắt, lộ ra sự bén nhọn và lạnh lùng khác với khi đối xử với Lâm Tĩnh Hảo, "Công ti các cô không cần bồi thường không phải chuyện tốt sao? Vì sao vẫn cố bới móc chuyện này tới cùng, không lẽ cô không muốn toàn bộ cong ty Hoàn Mỹ bình an vô sự sao? Cô đang có ý đồ gì vậy, hả?"
"Tôi chỉ dựa vào nguyên tắc đối xử với khách hàng, không muốn công ty các anh chịu tổn thất thôi. Tôi... thực sự không c1 ý gì khác." Ngô Lệ Tinh cảm thấy cảm giác áp lực nặng nề dưới ánh nhìn sắc bén của anh, ánh mắt cô ta hơi đảo qua Lâm Tĩnh Hảo, "Tôi cũng là sợ tổng giám đốc Cố tin lầm người rồi bị người ta hại thôi."
"Lâm Tĩnh Hảo là người thế nào tôi rõ hơn cô. Cho dù cô ấy sai, trong mắt tôi cũng là đúng. Nghi ngờ cô ấy chính là sự sỉ nhục đối với tôi." Cố Hạo Thần nắm tay Lâm Tĩnh Hảo, ngón tay tỉ mỉ vuốt ve da thịt non mịn của cô, "Áo cưới và bản vẽ sẽ được đưa qua ngay, c6 có thể nhìn kĩ lịa."
Lúc này cửa bị đẩy ra, một người đàn ông cầm áo cưới thành phẩm và bản vẽ đưa đến trước mặt Ngô Lệ Tinh. Cô ta mở tất cả đèn, kiểm tra cẩn thận, không chừa một chi tiết nhỏ nào, hoàn toàn không có chút sai sót.
"Điều này không thể nào... Rõ ràng tôi đã..." Ngô Lệ Tinh cắn mô, tuyệt đói không tin chuyện mình nhìn thấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]