Đợi hồi lâu, Dạ Phàm uống nước sắp no, tiết mục biểu diễn đầu tiên mới bắt đầu.
Vẻ ngoài Sở Ngôn Trì rất hào nhoáng, luôn xuất hiện trước mặt mọi người 1 cách chỉnh chu.
Ánh đèn sân khấu tối dần, đến lúc sáng lên chỉ còn mỗi khung đèn ở trung tâm sân khấu.
Lý do mà hắn trở thành ca thần trong lòng giới trẻ được miêu tả rất rõ trong tiểu thuyết. Sở Ngôn Trì có một giọng hát ngọt ngào trời ban, hắn ta luôn xuất hiện với chỉ một cái micro, không cần vũ công cũng không có bất kì người hỗ trợ nào.
Chỉ cần mỗi giọng hát của mình, hắn có thể chinh phục được bất kỳ người nghe nào dù cho khó tính đến đâu.
Âm nhạc Dịu nhẹ vang lên....
Khúc ca dao năm xưa
xoay quanh đầu ngón tay
Những điều đẹp đẽ không có được
lại vờn quanh trái tim
Hạt cơm trắng không biết để đâu
Vết máu muỗi cũng chẳng lau sạch
Với mãi không tới cũng được
Ngày dài tháng rộng khiến lòng người phiền não
Nhịp tim rực lửa khi đó
đã từng không biết giấu thế nào
Giống như ngọn lửa đang rực cháy
đốt cháy chiếc cầu đầy ngăn trở
Thời gian cứ thế như thoi đưa
Ngọn lửa hóa thành ánh trăng nơi xa
Con sóng chẳng còn lay động
Cũng sẽ chẳng còn đung đưa trong giấc mộng nữa
(Lời dịch bài hát Bạch Nguyệt Quang và Nốt chu sa)
Xung quanh là tiến vỗ tay lịch sự, lác đác rời rạc. Dạ Phàm có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kich-ban-tro-thanh-nguoi-noi-tieng/3681586/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.