"Nếu Cậu lấy ... Cho cậu thì được"
Dạ Phàm bắt được trọng tâm
"Vậy Lấy cho người khác thì không được à?"
Tần Viễn đối mắt với cậu thật lâu mãi đến khi cậu không chịu nổi mà quay mặt đi trước, hắn mới đáp rằng
"Đúng vậy!"
Dạ Phàm không nhận được thứ người khác muốn nhưng lại nhận được câu trả lời bản thân muốn. Não cậu cứ lâng lâng không biết đi đứng thế nào lại vấp phải thảm ngã xuống.
Tần Viễn cũng không kịp cứu cậu.
"Áu..."
Dạ Phàm té đập thẳng người xuống sàn nhà. Tần Viễn rất muốn lập tức đỡ cậu dậy nhưng bị tiếng la quá kinh dị của Dạ Phàm làm phì cười.
"Anh còn dám cười, mau đỡ tôi dậy a, chân tôi đau, đau..."
Tần Viễn nâng lấy cổ chân Dạ Phàm lên, quả nhiên vệt máu đã thấm qua miếng băng gạc. Hắn đỡ đầu cậu tựa lên cạnh giường để cậu có vị trí ngồi thoải mái nhất có thể
"Tôi đi lấy miếng băng gạc mới, ngồi yên đó đừng nhúch nhích"
Sau khi xác định lưng Dạ Phàm không xê dịch nữa mới chạy đi lấy hộp y tế.
Dạ Phàm không còn cảm thấy đau mấy mà lại thấy bộ dạng lo lắng ngược xuôi của Tần Viễn rất đáng yêu. Miệng vô thức nở nụ cười mà không hề hay biết.
Đặt hộp y tế ngay bên cạnh Tần Viễn nhẹ nhàng nâng chân Dạ Phàm lên, cổ hết sức để không chạm vào vết thương.
Dạ Phàm đột nhiên cười lớn
"Được ảnh để cầm chân thế này, fan của anh hẳn là ghen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kich-ban-tro-thanh-nguoi-noi-tieng/3625586/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.