Tần Viễn mới tỉnh dậy cần một chút thời gian để bộ não tỉnh táo, bàn tay vẫn chưa có ý định thả ra.
Dạ Phàm dùng hết sức muốn rút ra nhưng vì nền nhà trơn, tay không rút ra được mà còn bị trượt chân.
“Hừ” Đây là tiếng rên của Tần Viễn phớt qua lỗ tai cậu.
Dạ Phàm không dám mở mắt nhìn, cậu có cảm giác ngực mình chạm phải thứ gì đó mềm mềm giữa 2 chân người nọ. Trời ạ! Xấu hổ chết mất.
“Còn không mau đứng dậy?” Cậu nghe ra giọng người nọ có hơi không vui.
“Tôi, cái đó …” Dạ Phàm quả thật không dám mở mắt, sợ bản thân nhìn thấy thứ không nên nhìn. Nhưng không mở mắt khả năng cậu mò mẫm lại đụng phải thứ không nên đụng. Tình trạng lúc này quả thật là tiến thoái lưỡng nan.
Tần Viễn vốn đang không vui, không hiểu sao khi nhìn thấy hai bên lỗ tai Dạ Phàm đỏ ửng cả lên, hai mắt thì nhắm tịt, rốt cuộc không còn tức giận như vậy nữa.
Hắn đổi lại cách nắm cổ tay Dạ Phàm, kéo cậu từ phía dưới tiến thẳng vào lồng ngực mình.
Dạ Phàm lúc này lại không thể không mở mắt ra được. Đập vào mắt cậu là khối cơ ngực cực kì rắn chắc, nhìn xuống dưới một chút là 4 khối cơ bụng ẩn hiện. Nhìn qua không giống cơ do thường xuyên tập gym nhưng như vậy càng hợp ý Dạ Phàm hơn vừa vặn mà không thô tục. Đột nhiên Nhớ lại cái bụng nhỏ còi cọc èo ọt của mình, Dạ Phàm nhịn không được nhìn thêm mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kich-ban-tro-thanh-nguoi-noi-tieng/2654136/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.