Dạ Phàm hồi sau soi gương cũng nhận thấy khuôn mặt bản thân thay đổi không ít. So với phiên bản vốn có của nguyên chủ thì đã tốt hơn nhiều lắm. Nhìn có khí sắc và tươi tắn hơn nhiều. Tuy còn chưa đến mức có thể gọi là mĩ nam gì đó nhưng cũng đã dễ coi hơn một chút.
Bạch Phong Tịch sau khi khóc lóc cả đêm tâm trạng cũng đã tốt hơn không ít. Còn sắn tay xuống bếp nấu đồ ăn cho Dạ Phàm.
____
Dạ Phàm sau khi tiễn Phong Tịch đi, đã đi làm lại cho bản thân vài cặp kính mới vì cảm thấy vẫn còn hơi sớm để hoàn toàn bỏ kính ra. Có điều cặp kính mới này đỡ quê mùa hơn cặp kính cũ nhiều lắm, cũng mỏng hơn một chút.
Hôm nay cậu có ca làm ở tiệm Coffee.
Quản lý thấy cậu cũng không còn ghét bỏ như trước nữa, thái độ niềm nở hơn không ít. Đúng là 1 thế giới trọng nhan sắc mà. (へ[ ᴼ ▃ ᴼ ]_/¯)
“Nhiệm vụ phó tuyến:Đàn piano ít nhất 15 phút. Phần thưởng: 5 điểm chỉ số, 50 tích phân. Hình phạt: nổi mụn khắp mặt 5 ngày”
Nhắc mới nhớ gần đây trong quán có thuê một cặp nhạc sĩ và ca sĩ, người nam đàn piano còn người nữ thì hát. Cho nên lượng khách hàng đến đã đông ngày càng đông hơn. Dạ Phàm nghĩ nghĩ, người ta vốn đã có người đánh đàn, còn cần đến cậu ra tay sao?
Đúng lúc này thì có nhân viên đến thông báo với quản lý, Dạ Phàm đứng gần đó nghe được rất rõ ràng
“Chàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kich-ban-tro-thanh-nguoi-noi-tieng/2654130/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.