Cũng là 1 đáp án cho có lệ 
“Không quen” hắn nào quen với thể loại đi đánh đàn tầm thường vậy chứ. 
Sau khi hát 3 bài, nữ ca sĩ vào bên trong nghỉ ngơi chuẩn bị hát thêm vài ca khúc nữa. Dạ Phàm lúc nhân lúc đèn chuẩn bị bật liền bảo hệ thống thêm hiệu ứng thanh lịch vào cho mình. 
Khí chất là 1 thứ rất khó miêu tả, ngay từ lúc Dạ Phàm bắt đầu đứng dậy, từng động tác của cậu đều đã khác trước. Cử chỉ từ tốn nhẹ nhàng, bước từng bước nhỏ, phát ra thanh âm cũng không lớn nhỏ. Khuôn mặt toát ra thần thái tự tin khác hẳn so với bình thường. 
Lúc này mà Tần Viễn còn không nhận ra là ai chắc mắt hắn có vấn đề thật rồi. Nhưng người lên tiếng trước lại là Tần Nghị 
“Này, đó không phải là cậu gia sư của Nhất Thiên sao? Anh nhớ 2 người quen nhau mà” 
Tần Viễn vốn muốn giả mù nhưng không nghĩ anh trai mình lại lên tiếng nhanh như vậy. Hắn không lập tức trả lời Tần Nghị mà lần nữa quan sát bóng lưng Dạ Phàm. Cảm giác… Giống như đã thay đổi rất nhiều. Tần Viễn không rõ tại sao mới không gặp 1 thời gian ngắn mà khí thế trên người Dạ Phàm lại thay đổi như vậy. 
“Ba đang nói anh chú sao? Anh ấy ở đâu? Sao con không thấy?” Nhất Thiên nghe nhắc đến tên Dạ Phàm cũng nhảy dựng lên đòi nhìn, nhưng khổ nỗi thân hình quá nhỏ. Dù đã ngồi trên đùi Tần Nghị cũng không thấy được hết toàn bộ sân khấu phía dưới. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kich-ban-tro-thanh-nguoi-noi-tieng/2654126/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.